Bẩm Vương Thượng "trên núi Linh Sơn phái người đưa thánh thư đến cho ngài !"
Bạch Túc Duật đưa tay nhận lấy thánh thư và nhẹ nhàng mở ra xem...
"Phu quân !"
Bạch Túc Duật nhíu chặt mày "nàng có việc gì sao ?"
Ha ha ha ha...
Nàng cười gì ?
- Ta cười, ta cười vì sự nghiệt ngã của bản thân ta !
Bạch Túc Duật không muốn quan tâm đến cái loại cảm xúc vớ vẩn của Hồng Tụ, chỉ liếc nhìn Hồng Tụ rồi xoay người rời đi. Trong lòng thật sự rất khó chịu mỗi khi nghe những lời chất vấn của Hồng Tụ.
- Chàng đứng lại cho ta ! Chàng định đi đâu ? Vừa đọc xong thư thì liền bỏ đi, là tình nhân của chàng gửi đến sao ?
Tình nhân ? Cô ăn nói vớ vẩn gì vậy ?
- Ta nói không đúng sao ? Từ khi thành thân đến nay, giữa ta và chàng có chỗ nào giống phu thê ? Tại sao vậy hả ? Lý do gì khiến chàng luôn hững hờ với ta ?
Bạch Túc Duật thở ra một hơi thật dài..."Nàng đã chất vấn xong chưa ? Ta phải đi, ta thật sự là đang có việc gấp !"
"Bạch Túc Duật, nếu hôm nay chàng dám rời khỏi Bách Hoa Sơn thì chàng đừng có trách ta !"
Tuỳ cô, cô thích làm gì thì cứ làm. Tôi thật sự không muốn quan tâm !
"Bạch Túc Duật, chàng sẽ phải hối hận".
- Cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây ?
...----------------...
Vương Thượng mới về !
Không riêng gì Tông Chủ An Anh Thái, mà trên dưới Thánh Cung đều đã bao ngày qua lo âu, mất ăn mất ngủ. Mọi người đang cố gắng tìm kiếm kẻ đã đánh cắp "long châu sáng thế".
Bạch Túc Duật quan sát một lượt, mắt thấy mọi người trên dưới Thánh Cung đều u sầu, ủ rũ !
"Sư phụ"
Duật nhi, con về rồi à ?
- Đã xảy ra chuyện gì vậy sư phụ ?
Khiếu Anh Thu khẽ lên tiếng "thời gian trước có kẻ xâm nhập Túc Vũ Các trộm mất long châu sáng thế".
Thế đã tìm được tung tích kẻ trộm chưa ?
Mọi người cùng lắc đầu !
Bạch Túc Duật lễ phép cúi đầu trước mặt Tông Chủ "lần này sư phụ triệu Túc Duật trở về là vì muốn con tìm long châu sáng thế sao ?"
"Duật nhi, sư phụ không phải muốn giao phó việc tìm long châu sáng thế cho con, sư phụ muốn giao phó việc khác cho con".
Túc Duật xin được lắng nghe !
"Duật nhi, con hãy đến Nam Hải một chuyến".
- Sư phụ có thể nói rõ hơn được không ạ ?
"Con đến Nam Hải tìm gặp Na Bà Thánh mẫu, xin cho bằng được thứ gọi là : hoàn sinh lộ !"
Túc Duật đã rõ thưa sư phụ !
"Duật nhi, con phải hết sức thận trọng...Na Bà Thánh mẫu tính tình vô cùng kỳ quặc, ta sợ rằng bà ấy sẽ gây khó khăn cho con".
Xin sư phụ hãy yên tâm, Túc Duật sẽ hết sức cẩn thận !
...----------------...
Không Linh Sơn !
Sở Vĩ Vĩ đang nằm dưỡng thần trong điện của mình. Bỗng dưng có một bóng người xoẹt qua tầm mắt...hửm ?
Kẻ đến là ai ?
Một thanh gươm sắc bén lao đến bên Sở Vĩ Vĩ...
Cô hãy đi chết đi Sở Vĩ Vĩ !
Keng...keng....
Đối phương đang thật sự muốn lấy mạng của Sở Vĩ Vĩ, cứ thế mà tấn công điên cuồng.
Sở Vĩ Vĩ vẫn đang cố gắng né qua, cô không định sẽ chống trả. Haiz...này, ngươi đã đánh xong chưa ?
Xạc...
Sở Vĩ Vĩ nhanh tay che mặt lại. Lại sử dụng mấy món nghề hạ lưu này, thật nhàm chán...
Chíu...
Phình...
!!!
Á...á...á...
Ban ngày ban mặt, vậy mà ngươi dám đến Thánh Cung của ta gây rối ! Sở Vĩ Vĩ đưa tay kéo tấm khăn che mặt của tên thích khách xuống...
R...ẹ...t...
Kinh ngạc !
Thì ra là Bắc Đẩu công chúa đến thăm Sở Vĩ Vĩ tôi đó sao ? Nhiệt tình đến mức phải lẻn vào dưỡng điện của ta thăm nom ta ngủ sao hửm ?
Hừ..."Sở Vĩ Vĩ, cô đừng đắc ý...hôm nay, Hồng Tụ ta sơ suất nên bị rơi vào tay cô, cô muốn chém muốn giết gì thì tuỳ...đừng ở đó mà chế giễu, cười nhạo ta !"
Ha ha..."Bắc Đẩu công chúa đã quá lời rồi, Sở Vĩ Vĩ tôi nào dám bất kính với đại công chúa Bắc Đẩu chứ ! Vì sau lưng cô có Huyền Thiên Đại Đế chống lưng cơ mà...tôi mà có người cha như vậy thì cũng tha hồ ngang ngược !"
"Cô..."
- Sở Vĩ Vĩ cô dám sỉ nhục tôi !
Sao nào Bắc Đẩu công chúa, tôi nói sai gì rồi sao ?
- "Sở Vĩ Vĩ, cô tốt nhất là nên biết điều mà câm miệng cho tôi".
Sở Vĩ Vĩ nhún vai "không sao, nếu như ai đó thấy chột dạ thì tôi sẽ không nói nữa !"
"!!!"
- Túc Duật đâu ?
Sở Vĩ Vĩ có chút kinh ngạc, lòng thầm nghĩ "Túc Duật xảy ra chuyện gì sao !". Tuy cô rất lo lắng nhưng lại giấu kín cảm xúc.
"Cô xem lại mình đi Hồng Tụ, phu quân biến mất thì chạy đến chỗ tôi đòi người, là lý lẽ gì đây ?"
Hừ..."Thiên hạ này có ai mà không biết Bạch Túc Duật và Sở Vĩ Vĩ là có mối quan hệ mập mờ chứ !"
"Ha...trong mắt các người thì quan hệ giữa tôi và Túc Duật mập mờ sao ?"
Tôi nói sai sao Sở Cung Chủ ? Huynh ấy là sư phụ của cô mà có cô lúc nào cũng gọi thẳng tên huynh ấy. Có kiểu sư đồ nào như thế không ? Loại đồ đệ như cô quả thật là quá trơ trẽn mà.
- Thật đáng khinh bỉ mà...
"Sở Vĩ Vĩ tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi". Nhưng hôm nay, tôi tuyệt đối không tha cho cô. Dám đến Thánh Cung của ta gây rối và còn ở đây buông lời xúc phạm đến tôi.
Cô không tha cho tôi thì có thể làm gì được tôi ?
Công chúa cứ bình tĩnh, tôi sẽ có cách giải quyết vấn đề vô cùng ổn thỏa đấy !
Cô...
………
Người đâu ?
Bẩm Cung Chủ !
Giúp ta mang bức thư này đến Cung Bắc Đẩu và đưa tận tay cho Huyền Thiên Đại Đế !
Thuộc hạ đã rõ !
"Sở Vĩ Vĩ, cô ả chết tiệt...cô định làm gì ?"