Sở Vĩ Vĩ thức dậy sớm, vươn vai rồi bước xuống giường...ừm, buổi sáng ở đây thật mát mẻ !
- Nghe có tiếng chim ca ríu rít bên ngoài cửa sổ, cô chớp chớp mắt "tiếng chim hót hay quá".
Cốc...cốc...cốc...
"Sở nhi"
- Là sư phụ đây, Sở nhi đã dậy chưa ?
Sở Vĩ Vĩ mãi mê nhìn cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ nên không để ý đến tiếng gõ cửa, cũng như tiếng của Bạch Túc Duật.
Bạch Túc Duật đợi mãi mà không thấy Sở Vĩ Vĩ ra mở cửa nên đẩy cửa bước vào phòng ! Thấy cô đứng bên cửa sổ nên bước đến bên cạnh cô...
"Sở nhi"
A..."sư phụ đến rồi".
"Nhào thẳng vào lòng Bạch Túc Duật, không chút do dự...ôm chặt"
Bạch Túc Duật nhíu mày "Sở nhi..."
Dạ !
"Sở nhi không được nghịch ngợm nữa ! Đây là Thánh Cung, con phải nghiêm túc vào".
Vĩ Vĩ xin lỗi sư phụ "chỉ tại..."
Tại thế nào ???
- Thì tại con nhớ sư phụ !
Được rồi, sư phụ không có ý muốn trách Sở nhi đâu. Chỉ là ở đây đông người, và cũng là nơi trang nghiêm nên sư phụ nhắc nhở Sở nhi thôi.
"Con biết rồi ạ, sau này con sẽ không bao giờ như thế nữa !"
Bạch Túc Duật ngỡ ngàng "Sở nhi vừa nói gì ?"
Con biết, con sai rồi. Từ đây về sau con sẽ giữ khoảng cách với người !
"Sở nhi"
- Dạ, Vĩ Vĩ không làm phiền sư phụ nữa ! Con về phòng đây ạ !
Về phòng sao ? Nhưng đây là phòng của Sở nhi mà.
Ồ..."vậy sư phụ về phòng người đi, con muốn nghỉ ngơi !"
"Sở nhi giận ta rồi sao ?"
- Nhìn thấy mặt Sở Vĩ Vĩ buồn buồn mà tim Bạch Túc Duật co thắt "Sở nhi, sư phụ đã nói gì khiến Sở nhi buồn rồi phải không ?"
- Sư phụ quan tâm làm gì những chuyện vặt này !
- " Sở nhi không được vui mà cho là chuyện vặt sao ?"
Keng...keng...keng !
"Sở nhi, chúng ta đến Tẩm Điện thôi"
- Sở Vĩ Vĩ không nói gì, chỉ lủi thủi theo sau Bạch Túc Duật.
Bạch Túc Duật thấy cô đi chậm quá nên đưa tay nắm lấy tay cô nhưng cô đã giật lại.
- Lòng Bạch Túc Duật lại thấy vô cùng khó chịu "sao Sở nhi né tránh mình lại khiến mình khó chịu vậy chứ ?"
Tâm trạng Bạch Túc Duật đang vô cùng tệ hại !
"Tam sư huynh"
Diễm Lệ, bước đến ôm lấy cánh tay Bạch Túc Duật !
- Sở Vĩ Vĩ bĩu môi "hừ, hoá ra là có tiên nữ ở đây nên sợ mình vướng tay, được thôi...thế thì Sở Vĩ Vĩ ta cũng chẳng cần".
Bạch Túc Duật hất tay ra "sự muội, chúng ta nam nữ khác biệt, đừng níu níu kéo kéo như vậy".
"Sở nhi"
- Dạ sư phụ !
Bạch Túc Duật nắm lấy bàn tay Sở Vĩ Vĩ rồi sải bước vào bên trong Tẩm Điện.
"Sở Vĩ Vĩ vô cùng ngạc nhiên...Wao, phòng ăn nơi này thật rộng lớn".
- Sắp đến giờ ăn, nên đã có rất nhiều người "đã và đang tập trung về Tẩm Điện !"
"Sở nhi"
Dạ...
"Vẫn còn giận sư phụ sao ?"
Sở Vĩ Vĩ ngước mặt lên nhìn Bạch Túc Duật, thấy sư phụ mình không vui thì cô cũng thấy rất khó chịu. Có lẽ vừa nãy mình đã hơi quá đáng với sư phụ rồi !
"Tam sư huynh"
Diễm Lệ cũng ngồi xuống cùng bàn với sư đồ Bạch Túc Duật. Diễm Lệ nhìn Sở Vĩ Vĩ chằm chằm "tam sư huynh trước giờ không nhận đệ tử, sao giờ lại nhận vậy ?"
- Đó không phải là việc của sư muội, muội cần gì phải để tâm !
"Tam sư huynh, sao huynh lúc nào cũng đối với muội lạnh nhạt vậy chứ ?"
- Sở Vĩ Vĩ trước giờ biết Bạch Túc Duật lạnh lùng, nhưng hôm nay cô lại biết thêm là "sư phụ không những lạnh lùng mà còn vô tình nữa. Rõ ràng người phụ nữ xinh đẹp này rất thích sư phụ mà !"
"Tam sư huynh không giới thiệu chút gì về đồ nhi của mình sao ?"
- Bạch Túc Duật khẽ bảo "đệ tử của ta tên Sở Vĩ Vĩ".
"Sở nhi"
Dạ !
- Đây là Diễm Lệ tiên tử, con gọi là lục sư thúc !
- Sở Vĩ Vĩ lễ phép đứng lên hành lễ với Diễm Lệ "Vĩ Vĩ bái kiến lục sư thúc".
Diễm Lệ cũng lịch sự đáp lễ !
"Tam sư huynh".
- Đi từ xa đến là một nam nhân tuyệt mĩ (Tống Hạo Nhiên, ngũ sư đệ của Bạch Túc Duật)
"Tam sư huynh"
"Ngũ sư đệ"
"Ngũ sư huynh"
Ồ...Diễm Lệ sư muội cũng ngồi đây à ?
Sở Vĩ Vĩ lễ phép cúi đầu "Vĩ Vĩ bái kiến ngũ sư thúc !"
Tống Hạo Nhiên gật đầu và khẽ hỏi đây là...???
Bạch Túc Duật nhanh miệng lên tiếng "đây là đệ tử của ta tên Sở Vĩ Vĩ".
Ồ !
Sư huynh trước giờ không nhận đồ đệ mà, sao giờ lại có đệ tử vậy chứ ? Lại còn là nữ đệ tử xinh đẹp đến mức này "đệ thật ngưỡng mộ tam sư huynh đó".
- Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ "Sở nhi ăn nhiều vào, mới có sức khỏe thi đấu".
Dạ Vĩ Vĩ biết rồi ạ !
- Bạch Túc Duật gắp thức ăn cho vào chén Sở Vĩ Vĩ "Sở nhi ăn đi".
- Con cảm ơn sư phụ ạ !
Tống Hạo Nhiên phì cười "tam sư huynh chăm sóc cho đồ đệ chu đáo quá nhỉ !"
Diễm Lệ lòng đầy ghen tỵ nhìn Sở Vĩ Vĩ...
"Tam sư huynh, có vẻ như rất quan tâm đến đồ đệ nhỉ !"
- Bạch Túc Duật mặc kệ mọi người nghĩ gì và nói gì, vẫn cứ nhiệt tình gắp thức ăn cho đệ tử của mình.
Sư phụ ơi ! Vĩ Vĩ no lắm rồi ạ !
"Sở nhi ăn ít như vậy mà đã no rồi sao ?"
- Không ít đâu, con đã ăn nhiều lắm rồi !
Được, vậy không ăn nữa. Sư phụ đưa Sở nhi ra ngoài dạo, buổi sáng trên đỉnh núi rất đẹp.
Dạ !