Dạo quanh hết một vòng, mua hết một đống đồ, chơi hết mấy trò ở đó Cố Chi Quân mới mang Hạ An trở về.
Ngồi trong xe Hạ An lại nép sát một bên, thông qua lớp kính thủy tinh trong suốt cô chằm chằm nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài trong lòng lại hỗn độn nhiều mảnh. Bạn đang đọc t𝗋𝓊𝔂ện tại ﹍ 𝗧 𝗋 ù m 𝗧 𝗋 𝓊 𝔂 ệ n.ⅤN ﹍
Cố Chi Quân hôm nay anh ấy đối với cô thực sự rất tốt, cùng cô khám thai, mang cô đi dạo phố, anh còn mua cho hai tiểu bảo bảo thật nhiều đồ.
Đều là mấy món dễ thương, lúc chọn đồ anh còn cười thật nhiều, bên miệng cứ lẩm bẩm.
"Bảo bảo mặc vào nhất định sẽ rất đáng yêu"
Nôi anh cũng mua hai chiếc rồi, đồ chơi thì không cần bàn lúc nãy nếu cô không ngăn cản kịp thời, cửa tiệm bán đồ cho anh nhất định sẽ bị mua sạch không xót lại bất cứ thứ gì.
Mấy hành động này thật để cô có loại hồi nghi. Anh thật sự yêu con vậy sao?
Rốt cuộc cô có nên tin tưởng anh lần nữa không? Hình như cô lại có chút muốn rồi.
Cố Chi Quân nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của cô trong lòng không khỏi thở dài, lúc nãy rõ ràng còn cười rất tươi bây giờ lại trở về với nổi buồn rầu đen kịt của cô rồi.
Nhưng mà bây giờ anh làm gì được? Nói mấy câu sáo rỗng bảo cô tin anh đi đừng buồn nữa?
Cô nhất định sẽ càng thêm lo sợ, thôi thì anh cứ dùng hành động từ từ tiến đến bên cô.
Mà gần đây mấy giấc mơ kia của anh ngày càng rõ rồi, anh nhìn thấy được rất nhiều rất nhiều thứ quen thuộc.
Anh có cảm giác rất mãnh liệt, cô gái năm xưa chính là Hạ An.
Nhưng rồi anh lại khó hiểu vì chính trong tâm trí anh cũng nói với anh người con gái đó là Mạn Tuyết Liên.
Cứ mơ mơ hồ hồ anh cũng không biết đâu mới là thật, đâu mới là giả.
Điều này còn cần anh kiểm tra thật kỹ, kiểm tra bằng trái tim anh.
Đi hết một quãng đường dài cuối cùng chiếc xe sang trọng đen nhánh cũng dừng lại trước cửa biệt thự Cố gia.
Tắt máy, Cố Chi Quân nhìn qua Hạ An, anh lại phát hiện cô vậy mà ngủ rồi, đôi mắt to tròn khẽ khép lại, hơi thở đều đều an tĩnh.
Cố Chi Quân chịu không được liền ngắm cô thật lâu.
Tay anh đưa lên mấy lần muốn chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô nhưng do dự mấy lần cuối cùng anh cũng không hạ xuống, chỉ có đôi mắt đen lấy nhìn cô đầy dằn vặt.
Thở dài một hơi anh lặng lẽ xuống xe, mở ra cánh cửa phía bên cô, đưa đôi tay hữu lực, anh dịu dàng bế cô lên, hành động cực kỳ nhẹ nhàng sợ rằng vì một chút thô lỗ của anh mà làm cô thức giấc.
Ôm cô vào lòng anh tiêu sái bước vào nhà bộ dạng đích thực là hoàng tử bế công chúa của mình.
Một màng này lại bị hai con người núp ngoài cánh cổng hoa lệ kia thu hết vào mắt.
Nghiêm Minh Nguyệt nhìn thấy liền tặc lưỡi.
"Anh ấy rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Cả ngày hôm nay bám riết Hạ An còn hơn mẹ giữ con nữa, cơ hội để tiếp cận Hạ An hoàn toàn không có"
"Bây giờ lại còn dịu dàng với cô ấy như vậy có phải đang muốn chơi trò tát một cái cho một cục đường không?"
Tôn Thiên Vũ đứng cạnh cô cũng suy ngẫm. Vốn dĩ ban đầu anh tiếp cận Hạ An chỉ vì muốn có được cô nhưng bây giờ anh cũng không biết có phải bị Minh Nguyệt thao túng tâm lý không nhưng anh đã từ bỏ cái loại khát vọng chiếm hữu cô lâu rồi.
Cái còn lại chỉ là xót thương, anh nghe Minh Nguyệt nói về cô quả thật anh rất căm tức Cố Chi Quân thực muốn bóp chết hắn.
Nhưng mà lần này nhìn thấy bộ dạng của Cố Chi Quân đối với Hạ An anh lại có loại suy nghĩ rất khác.
Dù gì cũng là đối thủ trên thương trường anh hiểu rất rõ Cố Chi Quân, hay đứng trên cương vị là một người đàn ông anh cũng hiểu Cố Chi Quân đối với Hạ An hiện tại là thế nào.
Anh mắt đó, cử chỉ đó, chỉ có thể là dành cho người mình yêu.
Anh không hoàn toàn chắc chắn nhưng để tin tưởng anh vẫn có thể.
"Hay là cứ tin hắn một lần đi"
Minh Nguyệt vội lắc đầu trề môi.
"Lần trước cũng không phải đã tin tưởng hắn rồi sao? Kết quả sao chứ? Xém tí nữa giết luôn cháu của tôi"
Tôn Thiên Vũ trầm ngâm một hồi bắt chéo hai tay trước ngực sau đó nhẹ nhàng nói.
"Nếu hắn có ý định làm hại đến Hạ An lần nữa tôi sẽ không màn gia tộc đem 'quân' sang cướp người"1
Gia tộc anh cũng lớn nhất nhì thành phố này đối đầu với Cố gia tuy khó khăn nhưng không phải không thể. Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Minh Nguyệt nhướng mày nhìn qua anh đầy vẻ ngạc nhiên.
"Thật không?"
Hai đại gia tộc đối đầu không phải chuyện nhỏ đâu.
Tôn Thiên Vũ liền bất mãn híp mắt nhìn cô hỏi.
"Cô thấy tôi giống người nói dối lắm sao?"
Minh Nguyệt nhếch lên môi trên khinh thường sau đó quay lưng rời đi, vừa đi cô vừa nói.
"Nếu anh là Pinocchio thì bây giờ mũi anh đã chạm đến mặt trặng rồi"
Tôn Thiên Vũ lập tức lườm cô, không chút cam tâm anh kêu lớn.
"Nghiêm Minh Nguyệt"
Minh Nguyệt lại phẩy phẩy tay ra vẻ tiêu sái.
"Nhưng mà lần này tôi miễn cưỡng tin anh nói thật"
Tôn Thiên Vũ giật giật khoé môi. Đã tin tưởng lại còn miễn cưỡng, cái cô nhóc chết tiệt này.1