Hạ An có Áo Áo cùng Nhạc Nhạc an ủi nhưng Cố Chi Quân thì không như thế trái tim của anh đau nhưng lại không có cách nào chữa lành.
Lái xe trên đường mà tâm anh cứ để ở chỗ cô, mấy lần đã súyt đâm vào tường.
Gặp được cô anh thật sự rất vui, cô đối xử lạnh nhạt với anh, anh hoàn toàn không cảm thấy quá đau lòng cho bản thân mà nhiều hơn là anh đau cho cô.
Chắc hẳn cô đã mất niềm tin vào anh nhiều lắm, anh vẫn luôn nhớ những ngày đầu tiên anh tra tấn cô vẫn cố gắng cười với anh, luôn quan tâm anh, dù cho chính cô mới là người đau nhất, nhưng rồi anh lại xem sự quan tâm đó như gió mây, khi gặp cô anh không mắng cũng sẽ dùng cái loại phương thức kia cưỡng ép cô, sỉ nhục cô.
Thật lâu sau đó không biết từ bao giờ khi gặp anh cô lại sợ đến nổi không dám ngẩng đầu lên nhìn, nói một câu với anh cô cũng phải mất nữa ngày để suy nghĩ, giống như cô nói sai cái gì anh lại tàn nhẫn mà hành hạ cô.
Nhưng dù là thế, anh biết lúc đó cô vẫn yêu anh, cô vẫn luôn âm thâm chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho anh, cô chưa từng hờn dỗi hay trách móc anh nửa lời.
Chỉ là hôm nay, anh cảm nhận được sự đau lòng của cô, sự thất vọng, sự tức giận thậm chí là oán hận của cô.
Hạ An! Anh thật xin lỗi em, chắc em đã phải đau nhiều lắm.
Càng nghĩ anh càng thấy rõ sự tồi tệ của mình, thở dài một hơi anh hóp lấy một ngụm rượu thật lớn lại cảm thấy chưa đủ anh liền mang cả chai đổ vào cổ họng.
Cho đến khi cái chai nhìn thấy đáy, anh mới chầm chậm vứt cái vỏ chai đi.
Trong mắt anh lại hiện lên đầy tự trách đầy đau thương cuối cùng lại là quyết tâm.
"Hạ An, lần này anh nhất định sẽ thực hiện được lời hứa năm đó, anh nhất định sẽ bảo vệ em cả đời này"
[...]
Buổi sáng đến công ty Cố Chi Quân mang theo bộ dạng sát khí đùn đùn, người ngoài nhìn vào liền biết đêm qua anh ngủ không ngon. Không đúng! Phải nói là cả đêm qua anh không ngủ.
Râu đã mọc dài nhưng anh lại không thèm cao, đôi mắt phượng sắc lạnh lại bị cái thâm quần dưới mắt làm cho thêm phần đáng sợ.
Anh bây giờ chính là quả bom nổ chậm, ai chạm vào nhất định sẽ bị nổ cho tan xương nát thịt.
Ngồi vào chỗ làm việc của mình, anh vẫn bình tĩnh xử lý công việc chỉ có Mộ Nghiên là chật vật.
Anh đến thở cũng không dám thở mạnh, tổng giám đốc đã bắt anh đứng đây hơn mười phút rồi, thà rằng tổng giám đốc mắng anh, anh còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ.
Cố Chi Quân gắp lại tập hồ sơ cuối cùng, hít sâu một hơi anh ngước mắt nhìn lên Mộ Nghiên.
"Báo cáo tình hình Tôn thị cho tôi"
Mộ Nghiên bị kêu có chút giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bộ dạng nghiêm túc. Rõ ràng báo cáo cho Cố Chi Quân về tình hình "đối thủ truyền kiếp" của Cố thị.
Mọi việc vẫn đang diễn ra suôn sẻ thẳng cho đến khi anh đọc đến cái tên Rose, Cố Chi Quân liền thay đôi sắc mặt đưa bàn tay thon dài lên.
"Dừng!"
Mộ Nghiên lập tức dừng lại trên trán hiện lên mồ hôi lạnh. Anh cũng không có quên Rose là ai đâu, cô ấy là Cố phu nhân đấy nhưng lại chơi trò trốn tìm suốt năm năm với tổng giám đốc bây giờ lại chạy đến Tôn thị làm việc, đây chẳng phải rõ rành rành là muốn "đá" tổng giám đốc của anh sao?
Một người si tình Cố phu nhân không lối thoát như Cố Chi Quân làm sao lại không buồn đây.
Anh đụng đến nổi đau của tổng giám đốc có khi nào sẽ bị ăn đấm không?
Nhưng mà Mộ Nghiên lần này đoán sai rồi! Cố Chi Quân không buồn mà ngược lại trong lòng anh có rất nhiều hy vọng.
"Đọc lại phần Rose cho tôi nghe"
Mộ Nghiên liền gật đầu.
"Dự án của Rose đang được tiến hành rất thuận lợi hiện Tôn thị đang tuyển thêm trợ lý cho cô ấy..."
"Dừng!"
Cố Chi Quân lại lần nữa cắt ngang lời của Mộ Nghiên.
"Tôn thị đang tuyển trợ lý cho Rose?"
Nghe hỏi Mộ Nghiên liền đáp.
"Vâng"
Cố Chi Quân được xác định thông tin trong lòng anh liền thật vui vẻ.
"Cơ hội rất tốt"
Mộ Nghiên nghe đến cũng có chút hiểu.
"Tổng giám đốc muốn đưa người của chúng ta vào vị trí đó ạ?"
Cố Chi Quân liền gật đầu.
Mộ Nghiên lại nói.
"Rốt cuộc ai mới có đủ khả năng để đảm nhận vị trí này đây?"
Cố Chi Quân trầm tư một hồi sau đó chầm chậm mở miệng.
"Tôi!"
Mộ Nghiên nghe như sét đánh ngang tai, mắt chử O mồm chử A nhìn Cố Chi Quân.
"Hả?"
....
"Cậu thấy bộ này thế nào?"
Cố Chi Quân từ trong phòng thay đồ đi ra trên người mặt bộ âu phục đen quý tộc, mái tóc vuốt vuốt keo kỹ lưỡng, râu cũng cạo đi, tay mang theo cái đồng hồ mấy chục triệu, chân đi thêm đôi giày số lượng có hạn trên thế giới, khuôn mặt lạnh lùng mang đầy soái khí.
Mộ Nghiên liền lắc đầu.
"Tổng giám đốc, anh ăn mặc như thế này chạy đi làm trợ lý, người ta còn tưởng anh làm Tôn tổng của Tôn thị đấy"
Cố Chi Quân lập tức dè biễu.
"Tên Tôn Thiên Vũ đó làm sao sánh được với tôi"
Mộ Nghiên hơi giật giật khoé môi, tổng giám đốc rất đẹp nhưng cái sự đẹp đẽ này đôi khi lại đi chung với tự luyến a.
Mộ Nghiên anh thật bất lực mà.Nhưng anh chỉ có thể "hùa" theo không dám phản đối cái sự tự luyến này.
"Tôn Thiên Vũ không bằng anh nhưng mà anh cũng không được mặc thành như vậy, đã mượn tên tuổi của chàng trai hai mươi đi xin việc không thể nào là bộ dạng của anh được"