[...]
- Cảm ơn ngài đã không ngại đường xá xa xôi mà đến tận đây.
Trong căn phòng cao cấp, lộng lẫy mang phong cách hoàng gia của khách sạn Khải Thiên.
Tử Dật và Mạnh Phi cùng với một người đàn ông ngoại quốc đầu hai thứ tóc, đã ngoài năm mươi đang ngồi lại trên sô pha trò chuyện với nhau.
Ông ấy Carier - Một nhà thôi miên học nổi tiếng người Bỉ. Cũng chính là nhân vật thần bí mà Mạnh Phi phải bỏ biết bao công sức mới mời được về đây.
Bởi tính cách của nhà thôi miên này khá quái dị, vô cùng kiêu ngạo, khó tính. Nếu không có hứng thú thì tuyệt đối sẽ không tiếp nhận dù đối phương có trả bao nhiêu tiền bạc đi chăng nữa.
Có muốn dùng bạo lực để cưỡng chế ông ta là điều không thể, vì Carier được cả chính phủ chống lưng.
Hôm nay là ngày đầu tiên ông đặt chân đến thành phố. Dù không nỡ bỏ Mộng Nhiên ở nhà một mình nhưng theo phép lịch sự thì Tử Dật không thể vắng mặt.
Lúc này bỗng dưng trong lòng anh bất giác sinh ra một cảm giác cồn cào, nôn nao đến lạ thường, như đang ngồi trên đống lửa.
Tử Dật nâng tách trà lên hớp một ngụm lớn, xua tan đi cái nóng ran trong người. Anh cẩn trọng, thái độ dè dặt cất lời:
- Hiện tại người đó chưa cần dùng đến phương pháp này.
- Tôi cần thêm vài ngày để quan sát, ngài không phiền chứ?
Carier trầm ngâm, khiến Tử Dật cũng đứng ngồi không yên. Lo rằng ông ta sẽ nổi giận mà về nước.
Nhưng ngay sau đó, nét mặt Carier đã quay ngoắt. Ông ta hiền hoà, nụ cười thân thiện nở rộ trên môi, đáp:
- Đương nhiên là không rồi, tôi đến đây gặp cậu chỉ là phụ thôi.
Tử Dật tò mò, lại hỏi:
- Vậy mục đích chính là gì?
- Du lịch, khám phá đất nước xinh đẹp này haha.
Carier vỗ tay bôm bốp, ông ta thoải mái ngửa cổ lên trần nhà mà cười ha hả, như thế giữa Tử Dật và ông đã có một mối quan hệ mật thiết từ rất lâu rồi vậy.
Reng... reng... reng.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi bỗng dưng vang lên in ỏi.
Tử Dật có chút giật mình, anh vội lấy ra. Sau khi xác nhận là số điện thoại ở nhà gọi đến, anh làm ra hành động thứ lỗi, rồi ra ngoài nghe máy.
- Cậu chủ ơi, cô Mộng Nhiên gặp chuyện... đến bệnh viện... ghé qua liền nha.
Vừa ấn nút thì đầu dây bên kia truyền đến một mớ âm thanh hỗn độn, tạp âm rất nhiều. Tử Dật nghe được chữ mất chữ không.
Bụp.
- Alo alo...
Nhưng còn chưa đợi anh hỏi lại, bà ấy đã ngắt máy rồi.
Ánh mắt không tiêu tự, vô thức nhìn vào màn hình điện thoại. Bộ dạng suy ngẫm được bày ra, cố hình dung lại những gì mà đối phương vừa cung cấp.
- Mộng Nhiên... bệnh viện? Không xong rồi!
Cạch.
- Tôi có việc gấp phải đi, hẹn gặp lại ngài sau.
Chưa đầy một phút, anh đã vội bật cửa phòng. Đứng bên ngoài nói vọng vào, sau đó quay lưng chạy đi mất. Bỏ lại Mạnh Phi cùng chiếc áo vest của mình tại nơi này.
[...]
Chiếc xe cấp cứu chở Mộng Nhiên đã đến được bệnh viện.
Băng ca được y tá đẩy tới ngay sau đó, các nhân viên trực thuộc hỗ trợ đưa cô ra bên ngoài.
- Phiền mọi người nhường đường, bệnh nhân đang nguy kịch.
Y tá hô hoán dẫn đầu báo động, để những người vòng quanh giữa hành lang nép sang hai bên.
Bởi Mộng Nhiên thật sự đang đứng giữa bờ vực của cái chết.
Khi cơ thể cô được đưa ra khỏi bồn tắm, cả người đã lạnh ngắt. Vẫn may mắn là phần đầu của Mộng Nhiên không bị mặt nước nhấn chìm.
Nhưng cổ tay cô bị cắt rất sâu, hơi thở vô cùng yếu ớt, vô lực. Thậm chí vào lúc ấy bác sĩ không thể cảm nhận được sự sống trong cô.
Sau vài phút sơ cứu tạm thời, thì Mộng Nhiên mới được chuyển ra xe đến bệnh viện.
- Người nhà không được vào trong.
Có hai người giúp việc theo đến đây. Mộng Nhiên được đẩy vào phòng cấp cứu. Họ theo quán tính cũng nhào vô nhưng liền bị y ta trực tiếp đẩy ra.
Cửa phòng đóng lại, ánh đèn màu xanh trước phòng được bật lên. Một khi nó chuyển sang màu máu thì đồng nghĩa với việc nạn nhân đã vô phương cứu chữa.
Hai người giúp việc vừa đặt mông ngồi vào dãy ghế chờ. Thì Tuyết Ninh từ tầng trên của bệnh viện đi xuống, thấy quen mắt cô ta liền sấng đến, đi theo sau lưng là một chàng trai trẻ lạ lẫm.
Dù chưa từng nói chuyện, nhưng đã gặp nhau vài lần, người giúp việc vẫn lịch sự hỏi.
- Cô Tuyết Ninh cũng ở đây sao?
- Ừm... hôm nào tôi cũng đến đây để chăm sóc cha chồng tương lai hết mà.
Lời lẽ đầy ẩn ý được cô ta thuận miệng cất ra. Nghe vậy người đàn ông kế bên như nổi cơn ghen tuông, hắn ta cau mày, đặt tay lên vai cảnh cáo.
- Còn các người thì sao? Ở nhà có ai bị thương à?
Tuyết Ninh cũng nhận ra được mình có hơi lỡ lời nên liền cười trừ rồi lái qua chủ đề khác.
- Là Mộng Nhiên, cô ấy tự sát trong nhà tắm.
Người giúp việc trả lời.
Tự sát?
Hay thấy hai từ này đôi mắt Tuyết Ninh phút chốc sáng rực rỡ, cô ta đập tay ăn mừng, nhảy cẩn lên như đây là một tin vui nhất trong mười mấy năm sống trên cuộc đời cô ta được nghe.
- Đã chết chưa?
- Cô...
Hai người họ cạn lời, vô cùng khó chịu khi Tuyết Ninh trông xinh đẹp như thế mà lại có thể ăn nói vô duyên như vậy.
Nhận thấy mình lại lỡ mồm lần hai, Tuyết Ninh liền điều chỉnh lại dòng cảm xúc, nét mặt sao cho hợp với tình cảnh, rồi vội vã chữa cháy.
- À không... ý tôi là Mộng Nhiên sao rồi?
- Sống chết chưa rõ.
Tuyết Ninh ồ lên một tiếng. Sau đó thì khoát tay anh chàng bên cạnh, muốn âm thầm rời đi vì quá xấu hổ.
Nhưng chưa được năm bước thì Tử Dật từ trong thang máy chạy vọt ra.
Thấy anh, Tuyết Ninh có chút hoảng loạng. Chẳng cần suy nghĩ mà lập tức buông tay, giữ khoảng cách với hắn ta.
- Tử Dật em...
Người con gái gượng gạo đưa tay chào hỏi, ấy vậy mà Tử Dật không màng quan tâm, trực tiếp lướt qua, xem cô ta như người vô hình.
- Anh về đi Dạ Thiên, em không theo anh được nữa rồi.
Tuy bị phớt lờ, Tuyết Ninh nhất quyết không bỏ cuộc, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được anh cơ mà. Cô ta đuổi tên kia đi, rồi lẽo đẽo theo sau.
- Mộng Nhiên bị sao?
Phía bên này người giúp việc mau chóng đứng phắt dậy, đi về phía anh, thay phiên nhau nói:
- Cô ấy đập vỡ tô cháo, dùng nó cắt cổ tay.
- Hiện đang được cấp cứu.
Ầm.
Bức tường trắng xoá, không có tội bị đấm mạnh đến mức xì cả khói, một tiếng vang đến rung trời vọng lên khiến người gần đó không khỏi giật mình.
- Là do tôi, tôi không nên tin lời cô ấy.
Anh gục ngã, ôm lấy mặt sàn mà gào khóc, tự trách móc chính mình. Nước mắt nóng hổi không kiềm được mà rơi xuống lã chã, thấm ướt cả một vùng.
Bộ dạng thảm bại ấy đã thu hút rất nhiều người, ai lướt ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn lấy một lần mỗi chịu thôi.
Trông Tử Dật đau khổ như vậy, người giúp việc xúm đến muốn đỡ anh đứng dậy. Nhưng anh nặng gần cả tạ, lại không hợp tác, họ bất lực chỉ biết an ủi.
- Cậu chủ bình tĩnh. Mộng Nhiên mạng lớn nhất định sẽ không sao đâu.
Thoáng thấy tay anh rướm máu, Tuyết Ninh rạo rực muốn xoa dịu, nhưng nhớ lại sự kiện lần trước đã khiến mối quan hệ giữa hai người đi xa. Cô ta không thể tùy tiện động chạm, đành e dè cất tiếng, hùa theo trấn an anh.
- Đúng đấy Tử Dật, anh đừng tự làm mình bị thương như thế. Em tin rằng Mộng Nhiên sẽ không sao đâu mà.
- Chúa sẽ bảo vệ cô ấy thôi anh.
Ngoài mặt thì một lòng một dạ lo lắng cho an nguy của Mộng Nhiên. Nhưng trong thâm tâm lại đang cười thầm, cầu nguyện cho Mộng Nhiên chết quách đi. Để cô ta không phải đau đầu nghĩ cách đối phó.
Cạch.
Cửa phòng cấp cứu hé mở, mọi người đều đổ dồn ánh mắt sang hướng đấy.
Nữ y tá từ bên trong bước ra, Tử Dật đã như thấy vàng. Anh lật đật đứng lên, không màng phủi quần áo mà phi nhanh đến trước mặt đối phương.
- Sao rồi? Nhiên của tôi sao rồi?
- Phiền anh tránh ra, đừng cản đường tôi.
Y tá hình như đang rất gấp, cô ta không cần biết người này là ai, có gia thế ra sao. Trực tiếp xô ngã Tử Dật rồi chạy một mạch vào thang máy. Không rõ là đi đâu.
- Ả ta thật quá đáng, tay anh lại bị thương rồi.
Tuyết Ninh bức xúc khi Tử Dật ngã sõng soài vào dãy ghế. Cô ta đến đỡ anh đứng lên, nhìn thấy vết thương bị phiến ghế chưa mài kĩ rạch một đường dài càng thêm căm phẫn.
- Không sao.
Tử Dật xua tay, cố ý giữ khoảng cách làm cô ta hụt hẫng không nguôi.
- Em nhất định phải cho ả một trận.
Tầm năm phút sau thì y tá quay lại, còn cầm theo hai bịch máu, cùng một số ống dẫn truyền nước trên tay.
- Này...áaa
Như lời đã định, Tuyết Ninh lao ra chặng lối. Anh muốn lôi cô ta vào nhưng chưa kịp làm gì thì y tá đã nhảy lên, cho cô ta một cước, lực đạo không mạnh lắm đủ khiến cô ấy né sang một bên.
Cửa phòng lại một lần nữa khép kín.
Lần thứ hai mở ra đã là ba tiếng sau.
Dặn lòng là không được nóng vội, nhưng thấy bác sĩ ra ngoài anh lại phủi bỏ công sức nãy giờ mà chạy đến.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi? Cô ấy vẫn chưa được đẩy ra sao?
Ông cầm chai nước lên uống lấy hơi, rồi nói:
- An toàn rồi, đang được y tá khâu miệng vết thương và mặc đồ bệnh nhân.
- Nhưng...
Ông ta đột ngột ngừng lại.
Tử Dật còn định thở phào thế mà chỉ vì một từ mà thở không ra hơi.
- Nhưng gì?
Không đợi được nữa, anh hối thúc bác sĩ.
- Bao giờ bệnh nhân tỉnh lại thì tôi không rõ.
Môi anh run run, nghẹn ngào chất vấn:
- Không phải... ông bảo an toàn rồi mà?
- An toàn về mạng sống.
- Vậy tại sao?
Ông thở dài, tháo kính nói:
- Vì máu chảy ra ngoài quá nhiều, khiến lượng máu vận chuyển lên não bộ giảm sút trầm trọng.
- Dẫn đến thiếu oxy não trong một khoảng thời gian dài. Các hoạt động của hệ thần kinh bị ảnh hưởng. Cho nên phần trăm bệnh nhân hôn mê sâu là rất cao.