Anh biết...
- Em nghỉ đi. Anh có việc cần phải giải quyết, tạm biệt.
Tử Dật thở hắt, trong đôi mắt ấy hiện rõ nét buồn bã, mất mát khi đứa bé cũng không thể trở thành sợi dây liên kết giữa anh và cô.
Tình hình ngày càng gay gắt đến ngộp thở. Anh không biết phải làm sao để xoa dịu, chỉ còn cách kiếm cớ rời đi để Mộng Nhiên không thêm tức giận.
- Xía... Tỏ vẻ đáng thương cho ai xem?
Bóng lưng cô đơn, cùng những bước chân lủi thủi, không có sức sống của người đàn ông khiến cô gái vô cùng hài lòng, Mộng Nhiên bĩu môi, cười khẩy âm thầm quan sát, khinh thường Tử Dật.
- Bảo bối, nếu con không xuất hiện thì có lẽ mẹ đã đủ can đảm để gieo mình xuống đây rồi.
Mộng Nhiên thoải mái vươn vai, uốn người. Cô xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, rồi ngoảnh mặt ra cửa sổ tiếp tục hóng gió.
[...]
- Trưa rồi, nhớ nấu chút gì đó thanh đạm để Nhiên Nhiên dùng bữa.
- À vâng... cậu chủ lên nhà trên đi, có chuyện gì cứ ấn nút thông báo cho tôi là được.
Thoáng chốc đã gần mười giờ trưa, Tử Dật nôn nao chưa nghe thấy tiếng xèo xèo dưới bếp nên đã tự mình xuống đây để dặn dò.
Mộng Nhiên đã nhiều ngày không ăn gì rồi, nếu cứ tiếp tục để cô giữ bụng đói như vậy thì không ổn. Em bé sẽ không có dinh dưỡng để phát triển.
- Ừm.
Tử Dật gãi đầu, có hơi xấu hổ rời đi. Gần ba mươi năm sống cuộc đời lam lũ, cực khổ. Tuy ở biệt thự này khá lâu nhưng anh vẫn chưa thông hiểu, khám phá được hết toàn bộ ngôi nhà. Nên có chút quê mùa, không biết nơi đây có thiết bị thông báo tự động.
- Tử Dật...
Vừa ra đến phòng khách thì giọng nói của Tuyết Ninh truyền đến. Cô ta lon ton từ ngoài cửa chạy vào, trên tay còn mang theo một giỏ dâu tây căng mọng.
- Cho anh nè, em vừa mua tức thì luôn đó. Ngọt lắm, em đã thử rồi.
Giỏ trái cây chẳng mấy chốc đã chuyền sang tay anh. Tuyết Ninh hớn hở khoe những thành quả sau gần ba giờ đồng hồ ngồi lựa lọc, rửa sạch và hong khô của mình.
- Cảm ơn.
Tử Dật mang nó đặt lên bàn ăn gần đó. Rồi quay lại chỗ cũ trò chuyện.
- Em đến làm gì?
- Qua ăn chực...
- Hehe... anh đẹp trai có thể cho đứa em gái bé bỏng này quá duyên một chén cơm được không?
Tuyết Ninh cuối thấp, nhướng đôi mắt to tròn được trang điểm trâu chuốt kĩ càng lên nhìn người đàn ông.
Con ngươi long lanh lóng lánh chớp liên tục, chuẩn vẻ đẹp trong sáng, mong manh khiến người khác nhìn vào đều muốn giang rộng vòng tay bao bọc, che chở.
Nhưng đấy là với ai chứ đối với Tử Dật thì không. Anh lưỡng lự, không biết nên quyết định thế nào. Bởi anh sợ rằng Mộng Nhiên sẽ vì sự góp mặt của cô ấy mà không hài lòng, bỏ bữa ăn sắp tới.
- Anh nghĩ...
- Được thôi, cô cứ tự nhiên.
Vào thời khắc Tử Dật muốn nói lời từ chối thì giọng nói của Mộng Nhiên đột ngột cất lên.
Dù chưa làm gì sai trái nhưng anh như có tật giật mình, tim hẫng đi một nhịp khi hay thấy âm thanh dõng dạc ấy.
- Cô tùy tiện thế hả?
Tử Dật và Tuyết Ninh đồng loạt quay lại, cô gái đứng cạnh anh tức đến ứa nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng Mộng Nhiên đã xử lý gần hết đống dâu tây mà mình vừa mang qua, chỉ còn lại lác đác hai ba quả.
Tuyết Ninh ôm lấy bắp tay anh mà nũng nịu, chỉ tay lên án kẻ ham ăn đứng gần kia:
- Phải làm sao đây... cô ta ăn hết phần anh rồi.
Vừa bị động chạm, cơ thể Tử Dật đã nảy lên như điện giật, anh thận trọng rút tay, lùi một bước chân giữ khoảng cách, cười trừ nói:
- Dù gì anh cũng không có thích dâu tây, Nhiên Nhiên ăn thay anh thôi mà.
- Anh nói dối, lúc còn ở cô nhi viện anh bảo với em rất thích nhưng không có tiền mua.
Tuyết Ninh cao giọng, không ngần ngại vạch trần.
- Đồ ăn ra rồi.
Cùng lúc đó, người giúp việc bưng ra một khay đồ ăn ú nụ đặt trước mặt Mộng Nhiên.
Bao gồm một bát cháo gạch tôm để bổ sung canxi, một ly nước cam và hai trái chuối bồ hương tráng miệng.
- Cảm ơn.
Sau khi xác nhận không bị nghén Mộng Nhiên vui vẻ ngồi vào ghế. Mặc kệ đôi nam nữ chí choé ngoài kia. Ai làm gì làm, cô no bụng trước rồi tính sau.
Tuyết Ninh hì hục bước đến, ngồi cách Mộng Nhiên hai chiếc ghế. Sấng giọng yêu cầu người giúp việc đang chuẩn bị rời đi:
- Cho tôi một phần như vậy.
Cảm thấy bất an, lo lắng hai cô gái này sẽ chẻm nhau trên bàn ăn. Tử Dật cũng mau chóng ngồi vào nhưng chỉ dám ngồi đối diện với cô, không dám sát gần.
- Bóc cho tôi
Ít phút sau, Mộng Nhiên dùng đến tráng miệng. Cô cầm quả chuối lên đẩy đến trước mặt Tử Dật. Anh rụt rè nhận lấy, không dám hó hé một lời.
Thấy anh bị xem như người ở trong nhà, Tuyết Ninh bất bình đòi lại công bằng giúp anh, cô ta đập bàn đứng lên quát:
- Cô bị cụt tay à?
- Ơ xin lỗi, tôi không cố ý.
Dứt xong trái chuối, Mộng Nhiên tiện tay liệng vỏ vào khay thức ăn còn dở của cô ta. Rõ ràng là cố ý, nhưng Mộng Nhiên lại làm ra bộ dạng bản thân vô tội khiến Tuyết Ninh tức đến xì khói, không nói nên lời.
- Tôi mệt rồi, bye bye.
Mộng Nhiên thả lại một nụ hôn gió, rồi ỏng ẹo bước lên lầu. Trong lòng thầm khâm phục bản thân thật có tố chất diễn vai trà xanh đấy chứ.
- Tử Dật...
Tuyết Ninh gọi tên anh, gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, muốn anh trừng phạt Mộng Nhiên.
Nhưng ngược lại với mong đợi của cô ta, anh chỉ chán nản thở dài, một tay ôm trán, tay còn lại phẩy phẩy xua đuổi.
- Em về đi, từ nay về sau đừng gây chuyện với Nhiên Nhiên nữa. Không thì đừng bén mảng qua đây.
Tuyết Ninh ấm ức, cắn môi đến bật máu, vì bản thân không hề gây chuyện với Mộng Nhiên, thậm chí là do Mộng Nhiên quá đáng trước nhưng Tử Dật lại công khai bênh vực chầm chập cô ấy như vậy.
- Công bằng ở đâu anh nói đi?
- Đi về.
Anh nghiêm giọng, thái độ hơi mất bình tĩnh. Đôi mày cương nghị chau lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ, thành công doạ cảm xúc của Tuyết Ninh chùn bước, cô ta nhanh chóng xách mông ra về.
- Cũng may là chịu dùng bữa.
Người đàn ông đứng lên, nhìn hai khay đồ ăn đối lập, âm thầm so sánh mà mỉm cười lâng lâng.
Cuối cùng với tay cầm lấy ly nước cam còn thừa một ít dưới đấy mà uống cạn. Trong khi cạnh đó là ly còn nguyên vậy mà anh không động tới..
- Ăn phí thật.
Chưa dừng lại tại đó, Tử Dật nhích sang ngồi tại vị trí cạnh giỏ dâu trống trơn. Tiếc nuối lụm mót những chiếc cùi còn thừa lại tí xíu màu đỏ đưa lên miệng gặm nhấm ngon lành.
- Cậu chủ bảo tôi một tiếng để tôi đi mua, sao lại ăn đồ thừa thế này.
- Không cần.
Người giúp việc đi ra dọn dẹp, thấy anh đáng thương như vậy không kiềm được mà lên tiếng. Nhưng anh nhất quyết từ chối, đến miếng cuối cùng thì bỏ đi một mạch vào phòng.
[...]
Tối hôm đó.
- Khó chịu quá... không biết có sao không nữa?
Khuya rồi, giờ này cũng đã là hai ba giờ sáng nhưng Mộng Nhiên vẫn còn nằm quằn quại trên giường.
Không phải là cô không ngủ được, mà là bị đánh thức bởi từng cơn đau bụng râm ran, yêu yểu. Nó đã kéo dài tận một giờ đồng hồ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Người trong nhà cũng đã chìm vào giấc ngủ cả rồi, phạm vi mười mét chẳng có một ai. Nếu là lúc trước, khi Tử Dật còn ở căn phòng kế bên thì chỉ cần Mộng Nhiên la lên anh sẽ nghe thấy.
Nhưng hiện tại vì bị cô đuổi lúc chiều mà anh dọn xuống tầng dưới mất rồi. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
- Chắc tại ban ngày ăn tầm bậy quá nên bây giờ bị chột ruột thôi, không sao đâu mày đừng lo lắng.
Mộng Nhiên hít thở sâu, cô cố gắng trấn an, hướng đến những điều tích cực, tránh để bản thân suy diễn quá nhiều.
- Nhắm mặt ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn.
Cô tự mình xoa bụng, mò mẫn một hồi thì cơn đau từ từ thuyên giảm. Một lúc sau, động tác tay yếu dần, cô đi tìm Chu Công lúc nào chẳng hay.
[...]
- Xin chào, hôm nay tôi đến khám thai định kì cho Mộng Nhiên.
- À vâng mời vào.
Ngày này tuần sau cùng đã đến. Như đã hứa trước đó thì bác sĩ đã tới rất đúng giờ. Nhưng vì hôm nay Tử Dật có công việc phải ra ngoài nên không có ai ra tiếp đón.
Cốc cốc cốc.
Bà ấy đứng trước phòng Mộng Nhiên lịch sự gõ lên ba hồi liên tiếp.
Chẳng phải chờ lâu, cô đã niềm nở mở rộng cửa tiếp đón. Vừa gặp, bà đã theo thói quen công nghiệp chào hỏi:
- Dạo này con sao rồi? Có chỗ nào không ổn trong người không?
- Đau bụng...
- Mới đây, hiện tại hay bao lâu rồi?
- Từ ngày ấy, cứ cách hai hôm thì tái phát.
- Thời gian nào trong ngày? Sao Tử Dật không báo với ta.
- Khuya, nhưng đến sáng thì bình thường. Còn hắn... không biết.
- Haizz...
Nghe Mộng Nhiên tường trình mọi việc thì bà ấy có chút không hài lòng, vì độ chai lì, cứng đầu của Mộng Nhiên.
Bà biết mối quan hệ giữa cô và cha đứa bé rất bất ổn, nhưng cũng không thể vì thế mà không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ như vậy chứ.
- Con nằm xuống đây, ta siêu âm cho con.
Bác sĩ gấp gáp kéo Mộng Nhiên lại giường, ấn cô nằm xuống. Là lần khám thứ hai nên cô đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều. Không chờ bà ấy nhắc nhở mà chủ động vén áo lên cao, nhắm mắt đợi.
Thiết bị đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu dò bắt đầu lia từng đường lên bụng. Càng soi thì gương mặt bà ấy càng biến sắc, tái le tái lét nhưng cô thì vẫn không hay biết.
Đợi quá trình siêu âm kết thúc, Mộng Nhiên mới mở mắt ra hỏi:
- Xong rồi ạ?
Bác sĩ không trực tiếp trả lời, bà lãng tránh, chăm chú dọn dẹp hành lý, xong xuôi mới hắng giọng "ừm" lấy một tiếng.
Mộng Nhiên tò mò, tiếp tục hỏi:
- Đứa bé có ổn không?
Bác sĩ có chút không tự nhiên, mồ hôi hột đã đổ đầy trên trán, tay run lên thấy rõ. Nhưng vẫn lấy hơi đáp lại:
- Thai rất khỏe, không có gì phải lo ngại.