Ư... Dật.
Khi ngẩn đầu lên, trên khoé môi anh đã mang một sắc màu bóng bẩy, nụ cười gian tà được hé lộ, sau đó không kiêng nể mà xông đến, nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ đang nỉ non, kêu la của Mộng Nhiên, để cô hưởng thụ hương vị của chính mình.
- Bảo bối... thật ngọt.
Nụ hôn vừa chấm dứt, anh đã liên tục thì thầm, ngậm lấy mang tai thiếu nữ mà trêu đùa, chuyển dần đến khoé mi yêu chiều, dụ dỗ.
- Ngồi lên đùi anh này!
- Hức! Không... muốn mà.
Dù cho Mộng Nhiên có từ chối bao nhiêu lần nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa tại giây phút này. Cơ thể không xương, uyển chuyển bị người ta xem như một con rối mà tùy tiện điều khiển.
Tử Dật bế xốc Mộng Nhiên, cho cô ngồi dạng chân trên đùi. Một tay vịn hờ nơi vòng eo nhỏ, cố định để cô không vất vưởng, ngã người về sau. Tay còn lại từng chút nhích sâu vào lối nhỏ thít chặt của cô nhẹ nhàng ma sát.
- Ư...a.
Mộng Nhiên cắn môi chịu đựng từng đợt tấn công dồn dập, nhưng vẫn không tài nào ngăn cản được tiếng rên rỉ nức nở bật ra.
- Dật... hôn em... ức... Nhiên Nhiên muốn hôn.
Cảm giác mới lạ, khoái cảm triền miên, ngày một dâng trào đã khiến cơ thể trung trinh, non nớt này muốn được lắp đầy, đòi hỏi nhiều hơn.
- Được rồi, bé cưng... em đưa lưỡi ra nào!
- Eee...
- Haha.
Mộng Nhiên ngây thơ tuân theo mọi yêu cầu xấu xa do anh đưa ra, lưỡi nhỏ thiệt thà lè ra hết cỡ, còn phụ hoạ thêm một ít tiếng vang vui tai khiến anh không khỏi bật cười.
Biết được mình quá trớn, Mộng Nhiên liền thu về, chu môi phồng má muốn hờn. Nhưng Tử Dật không cho cô thời gian để giận, một nụ hôn dài nữa đã nhanh chóng ập đến. Anh nhướn người, trằn trọc mút chùn chụt lấy môi cô, đầu lưỡi không ngừng va chạm trong khoang miệng thơm nồng vị cỏ. Nước bọt vương vãi khắp nơi không còn nhận ra là của ai nữa rồi.
- Ưm...
Mộng Nhiên trợn mắt, ánh nhìn hướng về bên dưới, cảm nhận được bộ phận nam tính của anh đang ma sát với nơi mẫn cảm, cô sợ hãi, chỉ biết run lên bần bật, vì đến nụ hôn này muốn dứt ra cũng không được, thì làm sao có thể kháng cự.
- Nhiên... ôm chặt anh.
Sau tiếng nói ấy là cả một bầu trời khủng khiếp ập đến với Mộng Nhiên. Bộ phận nam tính của Tử Dật đã từng chút, từng chút chen chân vào nơi nềm mại, ẫn nhẫn lúc nào chẳng hay.
- Á... anh đi ra đi mà.
Môi anh rướm máu vì bị cô cắn mạnh, Mộng Nhiên dẫy dụa, thân người co giật kịch liệt, muốn trốn nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay kiềm kẹp kia.
- Dật, anh là kẻ lừa đảo... đã bảo sẽ không đau mà huhu.
- Ngoan... đau một lần rồi thôi.
Tử Dật chỉ mới đi vào chưa được phân nửa thì đã bất động. Anh ôm lấy cô vừa dỗ dành, vừa thở hít thở. Trong lòng âm thầm mừng vui khi được vinh dự là người đàn ông đầu tiên của cô tiểu thư cành vàng lá ngọc này.
Không có gì ngoài hai chữ tuyệt vời để bày tỏ cảm xúc hân hoan của anh bấy giờ. Mộng Nhiên non nềm, chặt chẽ còn hơn nhưng gì mà anh đã mong đợi, nếu phải đổi cái mạng cùi này để chiếm trọn được cô anh cũng bằng lòng.
Nhưng mà gân xanh, gân tím của anh đều nổi cuồn cuộn lên cả rồi, cứ nhịn nhục, đợi chờ cô tiếp nhận thì anh chết mất.
- Thả lỏng để anh vào.
- Đau... đau nhắm... huhu.
Mộng Nhiên đau đến mức lời lẽ không còn mạch lạc, cô lắc đầu không chịu nghe anh thêm một lần nào nữa. Tử Dật lại phải nhịn xuống, yêu thương hôn lấy môi cô an ủi.
- Nhiên Nhiên à...
- Dạ.
- Em thương anh với, em cứ rít chặt cửa vào thế này thì làm sao anh vào được.
- Không... không thương nổi.
Áaaa!
Vào rồi! Thật sự đã vào rồi!
Mộng Nhiên như trở thành con ngốc vô hồn khi anh đột nhiên nhấn người cô ngồi mạnh xuống mà không thông báo trước. Cần cổ thiên nga ngã mạnh về sau, cô hét lên trong vô vọng. Đầu óc trở nên mụ mị, không còn gì ngoài sự đau đớn, hạ thân như bị đem ra dày xéo, xé toạc làm đôi.
- Không sao cả...
Tử Dật đỡ cô nằm xuống giường, anh nhìn dòng máu đỏ tươi men theo lớp mật ngọt tiết ra bên ngoài mà mỉm cười hài lòng. Máu đỏ nhỏ giọt mấy chốc đã thấm ướt cả một mảng gra giường trắng tinh.
- Hức... hức, đền cho em... anh đền cho em.
Lấy lại được phần hồn, Mộng Nhiên khe khẽ khóc nấc, vì tiếc cho mười tám năm ròng rã giữ gìn trinh tiết.
Anh thở dài, con gái trên giường thật khó hiểu. Đến anh cũng không lường trước được mình sẽ bị cô ăn vạ thế này.
- Ngày mai anh đền.
Tử Dật nhổm đến lau nước mắt cho cô, bên dưới bắt đầu luân động nhịp nhàng, với tần suất nhẹ để Mộng Nhiên tập làm quen.
- Đã ổn hơn chưa?
Giữ cái tốc độ rùa bò ấy được năm phút thì anh lại tìm đến cô hỏi thăm. Mộng Nhiên chỉ biết lắc đầu, vì không thể lý giải hay nói ra được những gì mà mình đang được trải nghiệm. Cảm giác không còn đau đớn như hồi nãy, nhưng nó cứ trướng trướng, rấm rức chẳng biết làm sao. Vì không muốn mình phát ra những tiếng ư ử đáng xấu hổ ấy nữa mà Mộng Nhiên đã cắn chặt lấy da thịt của mình.
- Đừng nén, kêu đi... anh muốn nghe thấy giọng của em.
Anh nắm lấy mu bàn tay đầy rẫy những dấu răng ấy đưa lên chóp mũi thơm nhẹ, không gian bao trùm bởi hương vị của tình yêu xen lẫn dục tình, ngại ngùng cũng đã biến mất từ bao giờ.
- Dật... ư... anh thật kì quặc.
Tiếng gọi yêu kiều, sủng nịnh của cô đã bức phá mọi giới hạn. Anh không đủ lí trí để đợi chờ, để nhẫn nhịn được nữa rồi, hạ bộ cứng rắn liên tục luân động, đưa vào sâu vào tận cùng dạ con, một lần rồi hai lần với tốc độ như một chiếc máy hoạt động không biết ngừng nghỉ.
- Gọi tên anh.
- Dật, em yêu anh.
Mộng Thư đã từng bị người đàn ông tàn bạo này giết chết vì lỡ miệng gọi anh như vậy. Nhưng khi chữ Dật từ Mộng Nhiên phát ra lại khiến anh thèm khát, hưng phấn dâng trào, muốn ở trên giường "yêu" cô nhiều hơn.
- Hic... nhanh quá, xin anh mà.
Thân thể ửng hồng bị anh ép chặt trong lòng như muốn cùng nhau hòa làm một, hai quả mềm mại trước ngực rung lắc theo nhịp điệu ra vào của anh.
Quá sức chịu đựng, lần đầu tiên nhưng lại xui xẻo gặp phải anh, một con người sức khỏe hơn voi khiến Mộng Nhiên nhanh chóng kiệt sức chỉ sau mười phút, không thể không xin tha.
- Ngoan, anh đảm bảo sau này em sẽ hài lòng với cái chân thứ ba của anh.
- Ghê.... ghê quá, ai thèm.
- Chính em đang cắn nuốt anh còn gì?
Lời nói bâng quơ, bong đùa không phải tự nhiên mà anh nói ra, chủ đích là để cô phân tâm, tiếp tục cho anh "yêu" mà thôi.
- Anh... bỉ ổi.
Biết được cô đã chấp thuận, anh không kiêng dè mà mút lấy da mặt non nớt, đầy mồ hôi cùng lớp kem nền đang phai của Mộng Nhiên. Dù có lấm lem đến cỡ nào thì giờ phút này trong mắt anh cô vẫn là đẹp nhất.
[...]
Ba tiếng sau.
- Huhu... đủ lắm rồi, chúng ta ngừng lại đi... Nhiên Nhiên mệt lắm.
Cuộc vui này bắt đầu từ sớm nhưng đã kéo dài khá lâu vẫn chưa kết thúc, ai bảo cô quá ngọt ngào, quá cuốn hút, bao nhiêu cao trào vẫn không đủ, anh chỉ hận không thể cùng cô lăn lộn như vậy mãi mãi không rời.
- Một chút nữa...
- Anh câm đi!!
Mộng Nhiên bức xúc, nói không ra hơi nhưng vẫn gào lên quát lớn. Câu nói ấy của anh cô đã nghe không ít lần, nhưng lần nào cũng vậy, anh không hề biết điểm dừng. Cứ dùng gậy gộc mà điên cuồng khoáy đảo trong đường hầm mê hôn, ướt sũng ấy mà thôi.
- Hức... oa... ưm.
Nghĩ đến đây Mộng Nhiên càng ấm ức oà lớn. Anh chỉ biết sung sướng cho bản thân mình chứ nào quan tâm đến thể trạng yếu ớt của cô.
- Đừng khóc, anh xin lỗi... chúng ta dừng liền đây.
- Hé hé... Thế thì còn nghe được.
Tử Dật lắc đầu chào thua khi Mộng Nhiên lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, nhưng nghĩ lại bấy nhiêu đây cũng đủ rồi, đâu phải anh và cô chỉ được một lần, sau này còn biết bao cơ hội.
Tốt nhất là vẫn không nên chọc giận nhóc con này, khó khăn lắm mới sở hữu được báu vật, kẻo sau bày bị cấm tiệt thì anh phải làm sao?
- Mười phút nữa thôi đấy nha.
- Cảm ơn... vợ.
Dường như Mộng Nhiên cảm nhận được nỗi khổ của cánh đàn ông khi chưa được thỏa mãn, cô tâm lý cho anh thêm một chút thời gian cuối cùng.
Ấy vậy mà Tử Dật đã mừng ra mặt, anh hôn môi cô, tay tách bẹn đùi ra thành một góc bẹt, điên cuồng chọc ngoáy như một con mãnh thú, không bỏ qua một ngóc ngách, một giây phút nào.
- Ư...ừm...á.
Hết thời gian, Tử Dật buông thả dục vọng. Bộ phận đàn ông co thắt, ngay sau đó từ trong hạ bộ phun trào ra một thứ chất lỏng màu trắng đục, không rút ra mà đưa hết vào nụ hồng nhày nhụa bên dưới.
Mộng Nhiên sau khi hét lên thì liền xụi lơ, cô trợn mắt tận hưởng dư vị cao trào. Anh lật người, để cô nằm dài trên lòng ngực rắn chắc,mà tìm kiếm môi cô hôn cho thỏa thích. Mãi chẳng chịu buông tha. Cô không còn sức đáp trả, chỉ để mặc anh tự biên tự diễn, tiếng chụt chụt do anh tạo ra ngày càng lớn hơn làm cô phải đỏ mặt.
- Thích không?
- Không... mệt chết đi được.
Cô thở hỗn hển, cả người như vừa bị một chiếc xe lu cán qua, tay chân đều nhấc không nổi, thì thích kiểu gì cho được? Biết làm chuyện người lớn sẽ bị vắt kiệt sức như thế thì cô sẽ không dại mà lao đầu vào miệng sói đâu.
Mộng Nhiên nằm yên khoảng năm phút, anh tưởng cô đã ngủ, muốn bồng cô đi tắm thì giọng cô thủ thỉ lại vang lên.
- Dật... em sợ.
- Sợ gì chứ? Có anh ở đây.
- Hức! Nhưng... nhưng... ba em.
Tử Dật biết nhóc con này đang lo sợ điều gì, anh cũng sợ không kém phần cô. Nhưng những chuyện anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Sẽ không để cô gặp bất kì hiểm nguy nào trong tương lai.
- Nhiên Nhiên... dù mai sau có xảy ra chuyện gì, bằng mọi giá tấm lưng trần này vẫn sẽ che chở cho em.