Nguyệt Nguyệt à! Tiểu Nguyệt, cô...!cô không nên đến gần tôi đâu.
Cô không sợ vì tôi mà bọn họ sẽ ghét cô sao?
Nguyệt Nguyệt rất ngạc nhiên nhìn Tự Ninh, đến một lúc sau.
Nguyệt Nguyệt chợt bật cười, trả lời Tự Ninh.
- Tự Ninh à! Chị nói gì mà kì lạ vậy? Nếu em sợ bọn họ ghét em thì em đâu cần chủ động bắt chuyện với chị.
Được rồi, chúng ta nên làm việc cho tốt đi, nếu không thì bọn họ lại có cớ trách mắng chúng ta đấy.
Tự Ninh cảm thấy cô gái này quá hồn nhiên rồi, nhưng như vậy cũng thật đáng thương xót cho cô, ai biết được cô gái này sẽ gặp chuyện xui xẻo gì khi tiếp xúc với Tự Ninh cô chứ.
Không nói gì nữa, cô chỉ cúi đầu, chăm chỉ quét sân.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Này! Tự Ninh, chút cô quét xong sân rồi thì đi giặc đồ đi, phải rồi, phơi đồ và chà rửa bồn cầu luôn nha!
Có vài cô gầu gái hiên ngang bước ra, khoanh tay, nghênh mặt ra lệnh cho Tự Ninh.
Tự Ninh định gật đầu đồng ý thì Nguyệt Nguyệt lại lên tiếng.
- Đó không phải là chuyện của mấy chị sao? Tại sao lại bảo chị Tự Ninh đi làm? Mấy chị như này là đang muốn cho chị Tự Ninh làm hết công việc của mấy chị hả? Mấy chị đang ức hiếp người mới?
Những câu nói này của Nguyệt Nguyệt là muốn giành lại sự công bằng cho Tự Ninh nhưng, có ích gì hay sao?
- Cô muốn ra mặt cho cô ta sao hả? Cô tưởng cô là ai? Muốn chống lại chúng tôi? Ha! Cô còn non lắm.
Nếu cô thân với cô ta như vậy cùng cô ta làm chung đi!
Mấy cô hầu này trừng mắt nhìn cô và Nguyệt Nguyệt bằng một ánh mắt ghét bỏ.
Không để cho mọi chuyện gay gắt hơn, Tự Ninh vội nở nụ cười công thức, cất giọng can ngăn.
- Được, tôi biết rồi, lúc nữa khi tôi quét sân xong sẽ làm ngay.
- Hứ!
Bọn họ nghênh mặt bước đi, trước khi đi còn không quên liếc Tự Ninh và Nguyệt Nguyệt một cái.
- Chị Tự Ninh à! Sao chị lại làm theo ý họ? Bọn họ rõ ràng là đang cố tình làm khó chị mà.
Thật sự cô ấy rất giống Tự Ninh của năm đó.
Lúc nào cũng đứng về lẽ phải và muốn bảo vệ người khác, bảo vệ một cách không biết lượng sức.
Càng bảo vệ thì càng làm cho người khác phải chịu thêm khổ sở.
Tại sao không thể nhẫn nhịn một chút chứ?
- Không sao đâu, tôi làm theo họ là được rồi, đây chẳng phải là chuyện to tát gì cả.
Nhưng nếu mà cô chống đối họ thì mọi chuyện càng trở nên khác, chúng ta không chống lại được bọn họ khi phải sống cùng họ lâu dài đâu.
Nhưng cô ấy vẫn chưa hiểu, vẫn cứng đầu như vậy.
- Chúng ta có thể nói cho dì Mai biết chuyện này mà, để cho dì Mai phạt bọn họ.
Dì Mai là một người rất hiền lành, cũng rất công bằng với mọi người, chắc chắn dì sẽ làm chủ cho chúng ta.
Tự Ninh thở dài bó tay.
- Haiz! Tôi không muốn nói nhiều.
Nhưng tôi muốn nói thêm với cô một điều, ta có thể tránh họ được một lần nhưng không tránh được lần sau, lần này cô nói với dì Mai trừng phạt bọn họ thì bọn họ sẽ càng ghét cô, lần nữa bọn họ làm khó cô cũng là vì báo thù.
Vì thế nhịn được thì cứ nhịn.
- Em.....!
- Được rồi, đừng nói đến việc này nữa, chúng ta lo làm việc đi, lúc nữa tôi còn nhiều việc phải làm.
...----------------...
Một lần nữa, bảy giờ tối lại đến, giờ là giờ tan làm, phải trở về nơi của người hầu.
Hôm nay Phó Tự Ninh cũng đã mệt lắm rồi, cô không những làm việc của mình mà còn làm việc của người khác nữa, thật sự như sắp rã của, bây giờ cô chỉ muốn về ngủ một giấc cho tới sáng.
Nhưng về đến nơi rồi thì....!có một người đến kéo tay Tự Ninh.
- Hả? Có chuyện gì vậy?
- À! Thì....!lúc sáng tôi quét dọn phòng của ông chủ đã bỏ quên cây chổi trong đó, cô vào đó lấy rồi dẹp đi.
- Ừm, bây giờ sao? Nhưng tôi thật sự phải trở về đó sao?
Lúc này Yến Mịch thật sự có chút lười biếng, đã làm xong việc hết rồi mà còn phải trở về đó, quảng trường trở về biệt thự cũng không gần mà chỉ để dẹp một cây chổi!
- Không thì sao? Tốt nhất cô nên đi sớm đi! Nếu không đợi đến ông chủ về thì chúng ta đều bị phạt, thế nào?
- Được rồi, tôi đi ngay đây.
Nói xong, Tự Ninh liền vội vàng trở về biệt thự.
Khi Tự Ninh vừa đi thì cô ta đã nhếch mép lên kì lạ.
Thật ra thì....!làm sao mà cô ra có thể vào phòng của Cung Thời Niên được mà dọn dẹp hay bỏ quên chổi chứ? Trước giờ Thời Niên rất ghét người khác bước vào phòng của mình, ngoài dì Mai ra thì không còn ai được vào cả, dì Mai là người mà anh tin tưởng nhất vì dì là người đã từng cưu mang anh một thời gian, giúp cho anh vượt qua cơn đói nên anh mới được như ngày hôm nay, dì là ân nhân của anh.
Còn Tự Ninh, cô ấy cũng không phải là người đầu tiên xuất hiện trong phòng của anh.
Lúc trước đã từng có người hầu mới vào phòng anh dọn dẹp lung tung, vậy là trong tức giận anh đã bóp chết cô ta.
Vậy là rõ rồi, cô hầu này kêu Tự Ninh vào phòng của Thời Niên là muốn hại Tự Ninh.
...----------------...
Khi Tự Ninh vào trong phòng của anh rồi, đi loanh quanh cũng chẳng thấy cây chổi theo lời của cô ta nói.
Định ra ngoài thì....
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên lại đóng sầm lại, bị thứ gì đó chặn lại bên ngoài không cách nào mở ra được.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Thì ra cô ta đã sắp đặt chuyện này từ trước, cô ta đã cho hai người khác mai phục trước, chỉ chờ Tự Ninh...!bị sập bẫy mà thôi.