Cuối cùng thì ngày để Tự Ninh bắt đầu lại cuộc sống cũng đã đến.
Tuy, có thể cô không bằng người khác về kinh nghiệm nhưng ít ra cô là một người tháo vát và nhanh nhẹn.
Không vì Cung Thời Niên nâng đỡ mà Tự Ninh giở thói hống hách, làm việc qua loa.
- Chúng ta đi được rồi!
Tự Ninh bước xuống lầu với bộ đồ công sở và phong cách trang điểm nhẹ nhàng đằm thắm.
Có thể là rất đẹp nhưng lại không giống cô thường ngày cô lắm.
Mái tóc ngắn không buông xoã mà đã cột lên gọn gàng, thêm cả mắt kính vào nữa làm cho Tự Ninh nhìn rất chính chắn và có phần già hơn tuổi.
Dường như, cô đang tự mình làm bản thân xấu xí đi!
Và...!bọn người hầu cứ cười, thì thầm xôn xao khiến Tự Ninh phải nhìn lại vản thân mình và hỏi Thời Niên.
- Nhìn em như vầy kì lắm sao?
Cung Thời Niên không nói gì, nhưng cứ đi lại gần cô và nở nụ cười ma mị.
- Bà chị à! Em đang có tạo hình gì trên người vậy?
Bà chị?
- Hả?
Cung Thời Niên vươn tay gỡ bỏ chiếc mắt kính của Tự Ninh ra và chậc lưỡi.
- Tôi hỏi này, em chưa nhìn mình trong gương sao?
Tự Ninh cúi đầu ngượng ngùng đưa tay lên mân mê cổ.
- Ừ thì, có lẽ là hơi xấu nhưng...!em muốn tập trung vào công việc, không muốn quan tâm quá về ngoại hình, nên, như vầy không phải là tốt nhất sao? Ăn mặc giản dị chút và trang điểm nhẹ sẽ đỡ tốn thời gian, đầu tóc gọn gàng sẽ ít ảnh hưởng đến công việc, không phải sao?
Ồ! Nghe Tự Ninh nói thì cũng có lí thật, nhưng, chiếc mắt kính này thì sao? Nó cũng liên quan đến công việc sao? Có cái thứ kì lạ như vậy nữa hả?
Thời Niên nhẹ nhàng đeo lại mắt kính cho Tự Ninh và cười hỏi.
- Thế thì cái này dùng làm gì?
- Ý anh là mắt kính? Ừm! Nó thì không liên quan đến công việc, em chỉ cảm thấy, thư ký đi cùng một chủ tịch lớn như anh cần phải...!tỏ ra nghiêm túc, chính chắn và lạnh lùng một chút mới được, nên em...
Ôi trời! Thật sự Cung Thời Niên phải bó tay với cô gái khó hiểu này! Thế thì...! những thứ đồ đắt đỏ mà anh mua cho cô có còn ý nghĩa không vậy? Trong khi giày cao gót cô ấy cũng không mang.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi!
...----------------...
Ra xe, ngay cả Tiểu Cường, dường như cũng không nhận ra Tự Ninh.
- Cô là.....!
Nghiệm một lúc Tiểu Cường mới nhìn ra.
- Tự Ninh? Cô...!đang làm trò gì vậy?
Cô ta bị có vấn đề về phương diện thẩm mỹ sao?
- Chào! Giờ chúng ta đã là đồng nghiệp rồi nên tôi mong anh không đặt ân oán cá nhân vào đây!
Tự Ninh đưa tay trái ra, ý muốn bắt tay cùng Tiểu Cường.
Ân oán! Tôi với cô thì có ân oán gì chứ? Nhưng...!cô cũng kì lạ quá rồi, một cô gái muốn trèo cao thì không nên ăn mặc thế này.
Không xấu lắm...! nhưng lại...!quá kì lạ so với một người con gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
- Sắp trễ rồi!
Tiểu Cường bước lên xe và phớt lờ Tự Ninh.
...----------------...
Từ khi bước lên xe tay Tự Ninh đã không ngừng đổ mồ hôi lạnh rồi, có lẽ là cô hơi căng thẳng, nhưng, cái vẻ mặt đó...!nghiêm trọng quá rồi!
- Tự Ninh, tôi thấy em không cần làm quá vấn đề lên đâu.
Cứ bình tĩnh một chút.
- Không sao đâu sếp, tôi chỉ là...!chỉ đang vui mừng quá nên sinh ra lo lắng thôi! Tôi sợ sẽ không làm tốt công việc.
Sếp! Ừ nhỉ? Ở công ty nên gọi như vậy, nhưng, nghe sao mà chói tai quá! Có cảm giác thật xa cách và...!có cả ranh giới.
- Không sao! Nếu cô không làm tốt cũng không sao cả! Tôi sẽ...!trách mắng e...!à không trách mắng cô đâu!
Nghe Cung Thời Niên ưu đãi cho Tự Ninh như vậy, Tiểu Cường thoáng nhăn mặt.
- Chủ tịch! Cậu nên suy nghĩ lại đi! Cô ấy là người mới nhưng cũng không thể như vậy được! Làm sai phải phạt, không tốt phải trách mắng, làm gì có chuyện ưu đãi như thế.
Vậy là không công bằng.
- Vã lại thân phận giả của cô ta bây giờ cũng không mấy tài giỏi khiến cậu phải quý trọng như vậy!
Đúng vậy, vì không có lai lịch nên Tiểu Cường đã tạo cho Tự Ninh một thân phận giả.
Nên..
bây giờ Tự Ninh là một cô gái có xuất thân từ trại mồ côi, tuy có bằng cấp đại học nhưng vừa làm vừa đi học nên cũng không quá tài giỏi và hơn người.
- Tôi thấy Tiểu Cường nói rất đúng, tôi cũng muốn dựa vào thực lực của chính bản thân mình mà làm việc.
Nếu Tự Ninh cũng đã nói vậy thì..
anh cũng không nói gì thêm, nhưng, anh lại lo lắng cô chịu thiệt thòi vì...!những cuộc đấu tranh trong tập đoàn lớn luôn diễn ra thường xuyên.
- À! Phải rồi, tôi tên là Mã Trọng Cường, vì vậy sau này cô nên gọi tôi là trợ lí Mã thay vì Tiểu Cường