Cạch!!
Cung Thời Niên vừa bước vào phòng thì đã thấy Tự Ninh nằm trên giường đọc sách!
- Anh về rồi?
Nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại kì lạ lắm, không nói gì mà chỉ đứng im nhìn cô.
- Sao vậy?
Anh ấy cứ nhìn cô chằm chằm suốt làm cho cô cảm thấy..
hơi xấu hổ.
Không lẽ mặt mình dính gì hả? Sao anh ấy lại nhìn mình như vậy?
Vẫn cứ nhìn Tự Ninh, nhưng, ánh mắt lại nghiêm túc hơn nảy!
Cô ấy...!rõ ràng rất xinh đẹp! So với Nhậm tiểu thư gì đó chỉ có hơn chứ không kém! Càng nhìn lại càng bị sự dịu dàng và đơn thuần của cô ấy cuốn hút.
Còn cô ta, chỉ giỏi có lớp trang điểm và...!đôi môi đỏ chót như bị sưng phù!
Cung Thời Niên từ từ bước đến gần Tự Ninh và ngồi xuống cạnh cô, anh lại sát cạnh Tự Ninh cúi đầu xuống nâng niu nhẹ nhàng tóc cô lên và ngửi ngửi.
Nhưng tóc của Tự Ninh có hơi ngắn nên...
Khoảng cách gần quá! Mình...!có thể nghe rõ hơi thở của anh ấy!!
Mùi hương tự nhiên trên người của cô ấy cũng rất thơm! Còn mùi nước hoa của cô ta thật khiến người khác nghẹt mũi, khó chịu.
- Anh sao vậy?
Tự Ninh hỏi lại Cung Thời Niên một lần nữa.
- Không có gì! Chỉ là tự nhiên tôi thấy em...!thật đẹp.
Đẹp hơn cô ta, tốt hơn cô ta rất nhiều! Không chỉ cô ta mà còn những người phụ nữ khác nữa!
Hả? Cô ta là ai vậy? Những người phụ nữ khác? Cung Thời Niên đang so sánh Tự Ninh với....!cô ta?
Cơ mà...!lời này của Cung Thời Niên thật là khó hiểu, Tự Ninh không hiểu gì cả!
- Anh đang nói gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cung Thời Niên không nói gì thêm chỉ xoa xoa đầu Tự Ninh rồi bước vào phòng tắm.
Cạch!
- Rốt cuộc là mình bị sao vậy? Sao mình lại nói như vậy? Thật là, chắc mình điên mất rồi!
Cung Thời Niên lấy tay che mặt lại mà ngượng ngùng.
Cơ mà.....
- Cô ấy thơm thật đấy! Mình....!Chiết tiệt!
Mặt Thời Niên chợt nóng lên, tim....!hình như cũng đập nhanh hơn!
Ở bên ngoài.
Tiếng nước trong phòng tắm cứ chảy rào rào khiến cô không có cách nào tập trung đọc sách như lúc nảy được.
Lâu lâu cô lại lén lút nhìn đến cửa phòng tắm, rõ ràng đó là một tấm kính mờ đục, rõ ràng là cô chỉ nhìn thấy nước bám trên cửa, không nhìn thấy gì hết nhưng....!sao...!sao tim cô vẫn rộn ràng như thế? Tại sao...!lại đỏ mặt?
- Những lời nói lúc nảy.....!Không! Không! Không! Mình vẫn nên tập trung vào cuốn sách của mình thì hơn!
Thế nhưng, mắt của Tự Ninh lại không nghe lời của cô nữa, cô cứ không kiềm chế được mà...!liếc mắt đến cánh cửa.
Cạch!!
Đột nhiên, người đàn ông sau cánh cửa hiện ra, làm cho Tự Ninh giật mình rớt cả cuốn sách trên tay.
Bịch!!
Chợt, Cung Thời Niên bước đến, đặt hai tay xuống giường và khom người nhìn cô.
- Ơ!
Tự Ninh hoảng loạn xoay mặt đi chỗ khác.
- Sao vậy? Không lẽ nhìn thấy cơ thể của tôi, nên...!em...!có cái suy nghĩ đen tối gì trong đầu à?
Thời Niên nhếch môi lên, dưới đáy mắt hiện ra ý cười.
- Em....!em không có! Anh đừng có đùa nữa!
Tự Ninh ngượng ngùng đẩy Thời Niên ra!
- Được rồi! Không đùa em nữa!
Cung Thời Niên lấy áo ngủ khoát vào rồi bước thẳng đến cửa.
- Anh không có gì muốn kể cho em nghe sao? Không lẽ...!em vẫn chưa đủ tư cách!?
Chợt, Thời Niên khựng lại!
Rồi bình tĩnh xoay người lại nghiêng đầu thăm dò.
- Kể gì? Em muốn nghe gì từ tôi!
Tự Ninh bước xuống giường và chạy đến ôm Cung Thời Niên một cách bất ngờ làm cho Thời Niên không kịp phản ứng mà giật mình.
- Em...!biết hết rồi! Là Mã Hải đã kể cho em.
Nếu...!cậu ấy không kể cho em thì em cũng không biết gì cả! Anh...!cũng sẽ...!không cho em biết đúng không?
Cái tên nhóc Mã Hải này đúng là nhiều chuyện mà!
Cung Thời Niên đẩy Tự Ninh ra nhìn vào đôi mắt thâm tình của Phó Tự Ninh.
- Có nói hay không cũng vậy thôi! Sớm muộn gì em cũng biết mà không phải sao?
Anh nói như vậy là thế nào? Rõ ràng anh nói và cô tự biết là hai chuyện khác nhau mà!
- Hừ! Anh thật là! Rõ ràng nói ra thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn mà! Tại sao anh phải chịu đựng một mình? Tại sao anh phải dồn nén sự tức giận đó trong lòng?
Cung Thời Niên ôm Tự Ninh vào lòng và ôn tồn.
- Tôi không sao! Bao lâu nay tôi đã một mình quen rồi! Nhưng, nếu em muốn cùng tôi vượt qua vui buồn, thì được,sau này tôi sẽ làm vậy!