Sau khi Hà Mật ngâm mình được một lúc thì Lăng Dụ Triết đã gọi cô, vì bây giờ thời tiết rất nắng, nếu cô còn tiếp tục ngâm mình nữa thì sẽ dễ bị cảm nắng mất, vì thế nên anh đã gọi cô ra ngoài. Nhưng Hà Mật thật sự không thể di chuyển được nên cũng nhỏ giọng gọi anh giúp đỡ, nghe thấy tiếng cầu cứu từ cô thì nội tâm của Lăng Dụ Triết lại cảm thấy có chút vui vẻ, sau khi đặt thức ăn lên bàn thì cũng đi vào.
Nhưng khi Lăng Dụ Triết nhìn thấy cô đang khó khăn đứng dậy thì lại bật cười, nhìn thấy anh cười khoái chí như vậy thì nét mặt của Hà Mật cũng bắt đầu thấy nóng ran, gương mặt phiếm hồng trông càng đáng yêu hơn.
Sau đó thì Lăng Dụ Triết đã giúp cô thay quần áo rồi đưa cô ra ngoài, chỉ vừa mới ngửi thấy mùi thức ăn thôi là Hà Mật đã nghe thấy tiếng bụng đói cồn cào, buổi sáng này cô không có tâm trạng ăn nên chỉ ăn có vài miếng, sau đó lại ở trên xe cùng Lăng Dụ Triết hì hục suốt mấy giờ đồng hồ, toàn thân thì rã rời, cái bụng cũng đói meo nên ngay khi được ngồi ăn là Hà Mật đã ăn lấy ăn để.
Nhìn dáng vẻ tựa như sắp bị bỏ đói của cô mà Lăng Dụ Triết chỉ biết lắc đầu, anh còn đưa tay lau đi vết bẩn ở trên miệng của cô, nói:
- Ăn chậm thôi, cũng không có ai dành ăn với em.
Nhưng Hà Mật thật sự rất đói, cô đói đến đáng thương nên phải cố gắng ăn cho lại sức. Nhìn dáng vẻ mày thì Lăng Dụ Triết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng ở một bên và nhìn cô ăn. Tuy nhiên, ăn được vài miếng thì cô lại đưa mắt nhìn anh, nói:
- Anh không ăn à?
Lăng Dụ Triết lắc đầu, còn nói là bản thân không đói nên không muốn ăn. Nghĩ đi nghĩ lại thì Hà Mật thấy anh nói cũng đúng, dù sao thì suốt cả buổi đã được cô đút no rồi còn gì, thôi thì anh không ăn càng tốt, ít nhất thì sẽ không có ai dành đồ ăn với cô nữa.
Ăn uống no nê thì Hà Mật lại lăn lên giường để đi ngủ, cái dáng vẻ ăn xong lại ngủ không vận động gì thế này thật sự rất lười biếng, trông cái dáng vẻ đó của cô không khác gì một con mèo nhỏ cả. Hiển nhiên thì Lăng Dụ Triết cũng không dám phàn nàn gì, vì tại anh nên cô mới đói rã người như vậy, ngay sau khi cô ăn xong thì Lăng Dụ Triết đã thu dọn chén đĩa, rồi đem xuống nhà. Trước khi rời khỏi phòng anh còn nhìn cô, nói:
- Ngủ một chút đi, khi nào tỉnh dậy tôi có chuyện muốn nói với em.
Bất chợt Lăng Dụ Triết nói như vậy thì Hà Mật lại thấy sợ, bây giờ cô ngủ ba ngày ba đêm luôn có được không nhỉ? Nhưng mà ngay sau đó cô lại suy nghĩ lại, ủa tại sao cô lại phải tránh né anh? Trong khi ngay từ đầu mọi chuyện đều là sai trái, giữa họ vẫn còn ràng buộc mối quan hệ cha con, chỉ cần cô không mang thai, sau đó kết hôn với anh Vãn Tùng, còn Lăng Dụ Triết kết hôn Lý Lan Hinh, thì sau này họ vẫn là cha con, mãi mãi cũng không thay đổi được.
Nghĩ được một lúc thì Hà Mật cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Lúc này Lăng Dụ Triết mới đi vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô rồi lại ngồi làm việc ngay bên cạnh, lâu lâu anh lại liền nhìn sang cô xem cô ngủ có yên ổn hay không. Nhưng sau khi nhìn về phía của Hà Mật thì anh lại bắt đầu hối hận về quyết định của mình, đáng lẽ ra anh không nên đồng ý mối hôn sự giữa Hà Mật và Hứa Vãn Tùng mới đúng, bây giờ nếu anh thu lại lời nói thì nên dùng lý do gì đây? Liệu Hứa Vãn Tùng có chấp nhận hay không?
Hà Mật ngủ được một chút thì cũng đã gần bảy giờ tối, Lăng Dụ Triết đã nhanh chóng gọi cô dậy, vì anh sợ nếu cô ngủ quá nhiều thì tối nay cô sẽ mất ngủ. Trong trạng thái ngái ngủ thì Hà Mật đã dụi dụi mắt, còn mè nheo với anh nữa chứ, tuy nhiên thì Lăng Dụ Triết không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của cô, nói:
- Dậy thôi, ngủ nhiều quá tối sẽ không ngủ được.
Hà Mật cũng chỉ gật gật đầu rồi nhanh chóng bước xuống giường, nhưng cô quên mất hiện tại thân dưới vẫn còn khá đau nhức. Một cảm giác thốn tận rốn chạy xộc lên tận óc, làm cho Hà Mật rùng mình một cái, thấy dáng vẻ này của cô thì Lăng Dụ Triết lại cười càng khoái chí hơn. Anh liền nhìn cô, trêu chọc:
- Đừng đi lung tung chứ, bây giờ em đâu có khỏe như mọi khi.
Hà Mật bây giờ liền lườm nguýt anh đến đáng sợ, cô liền hằn học nói:
- Còn không phải là tại anh sao!
- Vậy thì em ngoan ngoãn một chút, đừng đi lại lung tung nữa.
Lúc này Hà Mật thật sự rất muốn bóp chết Lăng Dụ Triết, tại sao anh lại có thể ấu trĩ như vậy chứ! Rõ ràng là anh đã làm cô ra nông nỗi này, mà vẫn còn ở đây to mồm nói cô sao? Dáng vẻ nũng nịu đáng yêu kia của Hà Mật đã lọt vào mắt của Lăng Dụ Triết, không nhịn được liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi nhỏ của cô, nói:
- Đừng khiêu khích tôi nữa, nếu không ngày mai em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được gặp Kiều Tuyết Ly.
Hà Mật cũng bị hành động của Lăng Dụ Triết làm cho kinh ngạc, hơn hết nữa đó chính là thái độ và giọng điệu hiện tại của anh, nó vô cùng nhẹ nhàng và hết sức dịu dàng. Cái này đã làm cho cô hoảng sợ, thủ sủng nhược kinh, chẳng biết tương lai của cô sau này sẽ ra sao nữa… Liệu đây có phải là một màn êm đềm trước sóng gió hay không?
Vì buổi trưa cô ăn khá muộn và cũng hơi nhiều, nên bây giờ cô cũng chẳng đói nữa, vì thế nên thay vì ăn cơm thì cô chỉ uống một ít sữa xem như là lót dạ rồi lại thôi. Còn về Lăng Dụ Triết, sau khi anh ăn cơm xong thì đã đi lên phòng, vừa mở cánh cửa phòng ra thì đã nhìn thấy Hà Mật đang ngồi đọc sách, anh đi đến liền cầm lấy quyển sách đặt sang một bên, nhìn cô, nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút có được không?
Thái độ nghiêm túc này của Lăng Dụ Triết đã làm cho Hà Mật có chút sợ hãi, cô thật sự không đoán được anh đang muốn nói gì. Bất ngờ, anh lại cầm lấy tay của cô, không phải như suy đoán là anh sẽ đặt vào tay cô một viên thuốc tránh thai, mà thứ anh đặt vào lại là một chiếc nhẫn nhỏ, Lăng Dụ Triết nghiêm túc nhìn cô, nói:
- Hà Mật, em đồng ý gả cho tôi hay không?
Màn cầu hôn bất ngờ cũng làm cho Hà Mật cảm thấy khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn nghiêm túc và sẽ chịu trách nhiệm với những gì mà mình đã nói ra, tuy nhiên thì Hà Mật lại không nhận chiếc nhẫn, cô cũng vô cùng nghiêm chỉnh nói:
- Lăng Dụ Triết, tôi nghĩ chúng ta đã đi quá xa rồi. Vốn dĩ chúng ta không nên như vậy.
- Em vẫn còn hận tôi sao?
Hà Mật lắc đầu, nói thế nào thì cô cũng từng là trẻ mồ côi, cũng nhờ có Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm nên Hà Mật mới biết cái gì gọi là gia đình, tuy nhiên thì đằng sau những chuyện đã xảy ra thì cô không oán trách, cũng chẳng hờn giận gì anh, vì cô biết mất đi người mình yêu sẽ rất đau khổ. Hơn nữa Tống Giai Âm lại còn là người con gái mà Lăng Dụ Triết yêu đến chết đi sống lại, nên vì lẽ đó mà Hà Mật từ đầu đã không hận anh, một chút cũng không có.
- Vậy tại sao em lại không chấp nhận tôi?
- Lăng Dụ Triết, có thể chúng ta đã quan hệ xác thịt và hiện tại anh chỉ đang cảm thấy tội lỗi mà thôi.
- Không! Em nói sai rồi, tôi hoàn toàn chẳng có cảm giác tội lỗi gì cả, những chuyện tôi làm đều là tự mình bộc phát, hoàn toàn không phải vì bị gài bẫy rồi phải chịu trách nhiệm.
Tuy Lăng Dụ Triết nói như vậy nhưng Hà Mật cũng chỉ lắc đầu, dừng một chút, cô lại đưa đôi mắt nhìn anh, nói:
- Vậy anh từng nghĩ đến Lý Lan Hinh chưa? Cả mẹ của anh, Lăng thị rồi Lý thị… Nếu như đột nhiệt chúng ta cắt đứt mối quan hệ cha con, sau đó lại kết hôn thì liệu mẹ anh có chấp nhận hay không? Trước kia bà ấy ghét mẹ Giai Âm, nên đâm ra cũng chẳng thích tôi… Bây giờ trong mắt của bà ấy thì đứa con dâu tốt chỉ có Lý Lan Hinh mà thôi.
Dừng một chút, Hà Mật lại đưa ánh mắt phán xét nhìn anh, nói tiếp:
- Hơn nữa, anh cũng đã đồng ý sẽ kết hôn với Lý Lan Hinh, liệu kho anh đồi từ hôn thì cô ta sẽ chấp nhận sao?
Nói xong, Lăng Dụ Triết cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ anh cũng chỉ là nhất thời nên mới đồng ý kết hôn với Lý Lan Hinh. Nhưng sau đó thì anh đã hối hận rồi, hiện tại người anh muốn cưới là Hà Mật, cũng chẳng phải là anh muốn chịu trách nhiệm gì với cô, đơn giản là anh muốn cưới cô, muốn cô đường đường chính chính làm vợ anh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Hà Mật, em thật sự không có tình cảm với tôi sao? Chỉ cần em nói không có, thì tôi sẽ buông tha cho em.
Nếu như là trước kia thì Hà Mật sẽ ngay lập tức trả lời là “không có”, nhưng trải qua những ngày ngọt ngào với Lăng Dụ Triết, cô cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh, bất tri bất giác cô lại có chút rung động. Có thể là ngay từ đầu cô đã không có hận ý với Lăng Dụ Triết, nên khi anh đối xử tôn trọng mình, dịu dàng với mình, ân cần săn sóc mình thì Hà Mật đã thích anh rồi.
Nhưng mà… So với việc ở lại Lăng gia thì Hà Mật vẫn muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này hơn, đã nhiều năm tù túng rồi… Cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
- Không có… Tôi không có tình cảm với anh.
Nghe vậy, Lăng Dụ Triết có chút cười buồn, anh gật đầu, sau đó thì thu lại chiếc nhẫn, nói:
- Tôi hiểu rồi.