Thuận Miên rất lo lắng, nàng ta không quan tâm quá nhiều, lập tức phản bác: “Tam phu nhân đừng đổ oan cho nô tỳ, chính miệng người từng nói với nô tỳ vương phi tốt nhất nên chết đi, bớt làm loạn ở trong phủ! Hiện nay không phải vừa hay có cơ hội hay sao? Tam phu nhân đừng có vừa ăn cướp vừa la làng”
Tam phu nhân bị chọc thủng tâm sự thì tái mặt: “Đồ vong ân bội nghĩa nhà ngươi, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, sao có thể xem là thật chứ? Trước kia ngươi không phải cũng vì ta mà lập kế hoạch làm sao đối phó vương phi hay sao?”
Lúc này, trong đại sảnh diễn ra vở kịch chó cắn chó.
Nụ cười mỉa trên mặt Hạ Tử Duệ càng sâu, nàng nhìn tam phu nhân và Thuận Miên.
Cho dù bọn họ không liên quan tới chuyện này, hôm nay đã không thể thoát thân được rồi!
Không có gió thì không dậy sóng, chuyện này nếu truy cứu sẽ dính dáng rất rộng, một khi bị người có tâm tư xấu xa lợi dụng, sẽ gây ra tai họa ngập đầu cho Nam Dương vương phủ!
Bây giờ nàng vẫn chưa muốn chết, hơn nữa nàng đã đạt được mục
đích.
Còn về hai người trước mắt này, tội đáng phải nhận, không trách được nàng tàn độc!
“Đủ rồi!” Lâm Bắc Hàn nhíu mày tức giận quát một tiếng.
Liên trắc phi lập tức dịu giọng nói: “Vương gia đừng tức giận, những lời bọn họ nói chắc chỉ là lời nói trong lúc tức giận, không cần coi là thật!”
Lúc này, Hạ Tử Duệ xoay người nhún người hành lễ với Lâm Bắc Hàn, nói: “Thưa vương gia, thiếp thân đã biết chuyện là sao rồi.”
Lâm Bắc Hàn nhướn mày, có hơi kinh ngạc nhìn nàng.
Liên trắc phi kinh ngạc tới mức nhíu mày.
Đại phu nhân tử phu nhân trợn mắt há hốc mồm, có chút không dám tin.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi của tam phu nhân và Thuận Miên cũng không có nói gì, sao vương phi lại biết rốt cuộc là ai?
Hạ Tử Duệ điềm tĩnh ung dung, quay đầu nhỏ giọng phân phó Vân Nhi một câu, Vân Nhi rời khỏi đại sảnh với vẻ mặt không hiểu gì.
Đối mặt với mọi người đều không hiểu gì, Hạ Tử Duệ lười giải thích.
Lúc này miệng nàng đã khô khốc, nàng quay lại chỗ ngồi, bưng trà nhấp vài ngụm.
Mọi người vô cùng thấp thỏm, một lúc sau, Vân Nhi cầm giấy bút đi vào.
Thấy vậy, người trong phòng càng không hiểu.
Sau khi Vân Nhi để giấy bút xuống thì trải bức tranh gây ra thị phi đó ra bàn.
Hạ Tử Duệ cầm bút lông nhúng mực đen nhẹ nhàng vẽ vài nét ở bên trên bức tranh.
“Tỷ tỷ làm gì vậy?” Liên trắc phi nhíu mày hỏi.
Tia khó hiểu trong mắt của Lâm Bắc Hàn càng lúc càng nhiều.
Sau khi vẽ xong, Hạ Tử Duệ thổi phần mực ở trên bức tranh, quay đầu mỉm cười nhìn mọi người, kêu Vân Nhi trải tranh ra.
Hạ Tử Duệ tin, người có thể ở đây đều là người thông minh, bọn họ không thể không phối hợp với vở kịch tiếp theo!
Mấy chữ vốn được viết bên dưới vậy mà được mấy đóa hoa mẫu đan nở rộ che đậy, căn bản không nhìn thấy chữ nào!
Trong sự kinh ngạc, ánh mắt lạnh băng của Lâm Bắc Hàn lóe lên, khóe miệng nở nụ cười: “Xem ra chỉ là một vở kịch náo, trên bức tranh này rõ ràng là mấy đóa
mẫu đơn, đâu có mấy chữ mưu phản đó chứ?”
“Thiếp vừa nãy cũng từng xem bức tranh này, quả thật là mẫu đơn. Chỉ là không hiểu tại sao lại bị người ta nói thành tranh cấm” Sắc mặt của Liên trắc phi thay đổi, phụ họa mà như không cam tâm.
Có điều câu cuối cùng lại kéo Hạ Tử Duệ vào.
Thế nào cũng không ngờ Hạ Tử Duệ lại có bản lĩnh thay đổi như thế! Mấy đóa hoa mẫu đơn vô cùng sống động.
Nếu Hạ Tử Duệ có thể dễ dàng dẹp yên chuyện này, vậy tại sao lại muốn đẩy chuyện này tới chỗ nàng ta?
Lẽ nào là âm mưu? Muốn nhân cơ hội đoạt quyền?
Tam phu nhân rất kinh ngạc, dòng suy nghĩ đơ ra, lúc này trên mặt có chút huyết sắc, vương phi đang giúp nàng ta!
Đại phu nhân tử phu nhân không dám nói linh tinh, vương gia và Liên trắc phi đã nói vậy rồi, bọn họ đâu dám nói gì chứ!
Người có mắt đều có thể nhìn ra, là vương phi tự ý sửa bức tranh này.
Có điều, ai có thể chứng minh trước đó trên bức tranh viết gì?
Cho dù có người nói thì có thể như nào? Dù sao hai người trên bức tranh chỉ là hai tướng quân đối chiến trên chiến trường mà thôi.
Cái có thể trở thành tranh cấm cũng chỉ có mấy chữ đó, hiện nay mấy chữ đó đã biến mất, cho dù có người muốn truy cứu, cũng không thể.
Điều khiến mọi người sững sờ là sự ứng đối lặng lẽ của Hạ Tử Duệ!
“Tam phu nhân, vốn dĩ trong bức tranh này không có tiêu đề, chỉ là ngươi không cẩn thận làm mực dính lên đó đúng không? Nên vừa khéo bị người ta hoa mắt nhìn nhầm. Chỉ đáng tiếc cho bức tranh này, bổn vương phi chỉ đành vẽ thêm vài đóa mẫu đan để che đi vết mực thôi. Hạ Tử Duệ nói rất thong dong, điềm nhiên.
“Nếu đã như vậy, chuyện này kết thúc. Nếu có ai truyền chuyện ngày hôm nay ra khỏi vương phủ, một khi để bản vương biết, tất cả sẽ bị đánh chết.” Lâm Bắc Hàn bị giày vò tới mức mất kiên nhẫn, hắn đứng dậy lạnh lùng nói.
“Không... chuyện này vẫn chưa kết thúc. Hạ Tử Duệ xoay người cười nói với hắn, sau đó nàng nhìn sang tam phu nhân và Thuận Miên trên mặt đã có một chút huyết sắc, nói: “Dĩ hạ phạm thượng, trù ẻo chủ tử không được chết tử tế là chuyện tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Nhưng bổn vương phi chưa từng xử lý chuyện như này, vẫn là giao cho Liên trắc phi giải quyết đi. Nàng không có tấm lòng Bồ Tát, tam phu nhân và Thuận Miên buộc phải trả giá cho dã tâm tàn độc của bọn họ.
Liên trắc phi xem kịch lâu như vậy cũng đừng hòng đứng ngoài sự việc!
Chút huyết sắc vừa có trên mặt tam phu nhân và Thuận Miên lập tức biến mất.
Lâm Bắc Hàn nhíu mày, trong đôi mắt đen lạnh giá ánh lên tia lạnh lẽo.
Liên trắc phi nghe thấy lời của Hạ Tử Duệ thì rất hận.
Tuy ngoài mặt vẫn rất dịu dàng nhưng trong lòng đã hận thấu trời xanh.
Lần đầu tiên sự việc phát triển tới mức nàng ta không thể kiểm soát, bất tri bất giác bị Hạ Tử Duệ dẫn dắt.
Chuyện này rõ ràng có thể kết thúc rồi, nhưng Hạ Tử Duệ lại gây thêm chuyện, kéo nàng ta vào chuyện này.
Bây giờ thì hay rồi, chọc giận vương gia còn khiến nàng ta khó làm người!
Vốn tưởng có thể rút lui an toàn, kết quả vẫn khó tránh được bị vấy bẩn, cơ thể ngồi đó ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!