Quãng đường trở về nhà chính cũng không khá xa, thoáng một lúc cả hai cũng đã về đến nơi. Nghiêm phu nhân nhìn thấy Hàn Uyển Đình thì bao nhiêu sự vui vẻ cũng thể hiện rõ trên khuôn mặt của bà.
“Mẹ.”
“Con chào bác ạ.”
“Ừ, hai đứa vào nhà đi.”
Hàn Uyển Đình cũng không còn sự xa lạ khi về đây, ngược lại cô dành một tình cảm đặc biệt cho nơi này. Hàn Uyển Đình nhanh chân bước về phía Nghiêm phu nhân, vui vẻ nắm tay bà đi vào nhà, bỏ lại Nghiêm Trình đi phía sau.
Nghiêm Trình nhìn thấy hai người phụ nữ của mình cùng nhau tung tăng vào nhà thì chỉ biết cười bất lực.
“Con đó, bận lắm hay sao mà mãi không đưa Uyển Đình về nhà chơi.” Nghiêm phu nhân nhìn anh, giọng có phần hờn dỗi vì lâu lắm bà mới gặp Uyển Đình.
“Không phải em ấy đã ngồi bên cạnh mẹ rồi sao?”
“Mẹ không gọi nói thì liệu con có đưa con bé về đây không?”
“Đương nhiên là có.”
“Hôm nay con đưa Uyển Đình về đây chơi với mẹ là phụ, con có chuyện muốn thưa với mẹ.”
“Chuyện gì? Muốn gì thì nói đừng ra vẻ nghiêm trọng ở đây.”
“Chuyện đám cưới của con với Uyển Đình.”
“Đám cưới? Hai đứa quyết định đám cưới?” Nghiêm phu nhân dường như không tin vào tai mình, bà hỏi đi hỏi lại mấy lần, mãi đến khi nhận cái gật đầu từ anh bà mới tin.
“Hai đứa định khi nào tổ chức đám cưới?”
“Chuyện này phải nhờ mẹ rồi.”
“Hửm?”
“Nhờ mẹ tìm ngày lành tháng tốt.”
Hàn Uyển Đình ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe anh thưa chuyện với mẹ. Đôi lúc hai má lại đỏ lên vì ngại. Dù đã rất thiết nhưng dường như Hàn Uyển Đình là tuýp người rất dễ xấu hổ.
“Ý con thế nào?” Nghiêm phu nhân nhìn sang Hàn Uyển Đình, dịu dàng hỏi ý kiến của cô.
“Dạ?” Nhất thời, Hàn Uyển Đình không biết trả lời như thế nào.
“Khi nào thì con về làm con dâu của mẹ?”
Hàn Uyển Đình nghe bà gọi mình là con, xưng là mẹ liền ngượng ngùng rồi lại đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Trình. Anh thấy cô nhìn mình liền lên tiếng.
“Vị trí Nghiêm thiếu phu nhân này không sớm thì muộn cũng sẽ là của em, không biết khi nào thì em có thể đảm nhận nhỉ? Khi nào em muốn lên xe hoa cùng anh?”
“Không phải vẫn đang chọn ngày sao ạ? Bác cứ chọn ngày đi ạ, những việc lễ nghi này con hơi vụng ạ.”
“Sao lại gọi là bác, gọi là mẹ được rồi.” Nghiêm phu nhân nghe cô gọi mình là bác liền bày ra vẻ mặt hờn dỗi.
“Dạ... mẹ.”
Nghiêm phu nhân nghe cô gọi mình là mẹ liền cảm thấy sung sướng, bà tíu tít nói chuyện với cô, rất hăng say bàn về đám cưới của hai người.
“Con chỉ việc chuẩn bị tinh thần làm cô dâu thật xinh đẹp là được, những chuyện này Nghiêm Trình nó sẽ lo, con yên tâm.”
“Phải, em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp rồi gả cho anh là được.”
“Cuối tháng này tổ chức, ý hai đứa như thế nào? Dù sau cũng còn hơn nửa tháng nữa để chuẩn bị, hai đứa có thể chọn địa điểm để chụp ảnh cưới được rồi.”
“Như vậy có gấp quá không ạ?” Hàn Uyển Đình lên tiếng.
“Không gấp, không gấp. Mẹ đợi ngày này lâu lắm rồi, hai đứa thật vô tâm, chẳng nghĩ gì đến thân già này cả.”
Cả hai nhìn thấy sự nôn nóng của Nghiêm phu nhân liền mỉm cười, cuối cùng cũng đồng ý cuối tháng sẽ tổ chức đám cưới.
Những ngày sau đó, cả hai cũng sắp xếp công việc để chụp ảnh cưới và chuẩn bị cho hôn lễ. Dù mọi chuyện đã có Nghiêm Trình lo chu toàn nhưng Hàn Uyển Đình vẫn chăm chút từng chút một, cô muốn lễ cưới của mình được viên mãn nhất.
Hàn Uyển Đình ôm chiếc laptop ngồi trên ghế sofa xem hình cưới bên studio gửi đến cho cô để cô chọn ảnh cổng cưới và một số hình ảnh để trưng khi tổ chức ở nhà hàng. Hàn Uyển Đình đã xem đi xem lại rất nhiều lần những cô vẫn chưa chọn được.
“Anh xem chúng ta nên chọn tấm nào?”
“Em chọn đi, đều nghe em.”
“Nhưng tấm nào em cũng thích, thật khó chọn.”
Nghiêm Trình kéo cô ngồi lên đùi mình, cùng cô xem một loạt ảnh. Anh nhìn vào màn hình máy tính, anh cũng như cô, anh không biết chọn tấm nào giữa hàng ngàn tấm hình. Xem hồi lâu vẫn chưa chọn được, anh bèn lên tiếng.
“Đều in hết cả nhé?”
“In hết? Ai lại đi in hết chứ.”
“Chọn tấm ảnh này đi, đều rõ mặt của cả hai. Còn những hình kia sẽ in khung để bàn trang trí, có được không?”
“Dạ.”
Hôm sau theo dự định cả hai sẽ đi thử váy cưới. Nhưng Nghiêm Trình lại bảo không cần, Hàn Uyển Đình trố mắt nhìn anh, cô ngạc nhiên hỏi.
“Sao lại không đi thử váy cưới ạ?”
“Lát sẽ có người đem đến cho em.”
“Sao cơ ạ?”
“Bí mật.”
Hàn Uyển Đình như một con mèo nhỏ bám lấy người Nghiêm Trình để hỏi nhưng anh vẫn tuyệt nhiên không hé một lời. Hàn Uyển Đình thấy anh không có ý định trả lời liền quyết tâm bám lấy anh không rời, cô ngồi trên đùi anh, làm đủ mọi trò nhưng vẫn không có được câu trả lời.
“Em ngồi trên đùi anh thì ngồi cho đàng hoàng. Em mà còn ngọ ngậy thì anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Anh không có liêm sỉ.”
“Ừ. Nhưng anh có vợ.”