Chỉ trong chốc lát, Hàn Uyển Đình đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, cô bày biện ra bàn trong rất đẹp mắt.
Cô ra ngoài gọi anh.
“Vào ăn cơm thôi anh.”
“Ừm.”
Cô gắp thức ăn bỏ vào trong chén của anh.
“Anh thử xem có ngon không?”
Nghiêm Trình gắp thức ăn cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
“Thế nào?” Hàn Uyển Đình hồi hợp đợi anh nhận xét thành quả của mình.
“Rất ngon.”
“Ngon thì anh ăn nhiều vào, sang đó không ai nấu cho anh ăn đâu.”
“Ừ, xong việc anh sẽ về sớm với em.”
“Vâng.”
Ăn tối xong, Nghiêm Trình phụ trách việc rửa chén.
“Em xếp đồ cho anh nhé?”
“Được.”
Nghiêm Trình rửa chén xong, anh trở lại phòng ngủ thì thấy cô đang tỉ mỉ xếp quần áo vào vali cho anh.
“Em ở đây, có việc gì cần giúp đỡ thì cứ liên hệ với Khải Minh nhé, cậu ấy sẽ giúp em.”
“Nhưng em cần anh hơn...” Hàn Uyển Đình lí nhí đáp như không muốn anh nghe thấy.
Nghiêm Trình nghe câu nói của cô, anh tiến lại gần, đưa tay kéo cô lại giường, ngồi vào trong lòng mình.
“Anh làm gì thế? Em đang xếp đồ mà.”
“Để đó, lát anh xếp.”
“Nhưng em muốn xếp.”
“Được rồi, lát anh với em xếp, được chưa tiểu tổ tông? Còn giờ ngồi im để anh ôm em.”
“Nghiêm Trình?”
“Có chuyện gì à em?”
Hàn Uyển Đình nhiều lần muốn nói cho anh nghe về tin tức cô nhận được chiều nay nhưng chần chừ rồi lại thôi.
Cô biết anh đang phải gánh trên vai cả tập đoàn MTV Finance, bắt anh lo lắng thêm cả chuyện của cô thì thật không công bằng với anh.
“À không, anh sang đó nhớ gọi điện thoại về cho em.”
“Chắn chắn rồi.”
Cả hai cùng nhau xếp quần áo rồi ôm nhau đi ngủ, trong lòng mỗi người đều có những nỗi lo riêng.
Cả đêm hôm đó, Hàn Uyển Đình không tài nào chợp mắt được, cô cứ lo lắng không thôi.
Hàn Uyển Đình cứ xoay người liên tục, Nghiêm Trình thấy cô còn chưa ngủ liền lên tiếng hỏi.
“Không ngủ được sao?”
“Không sao ạ.”
“Em ngủ sớm đi.”
“Mai mấy giờ anh bay?”
“Tầm 8h anh bay.
Mai anh đưa em lên tập đoàn rồi sẽ ra sân bay luôn.”
“Anh không để em tiễn anh à?” Hàn Uyển Đình ngước mặt lên nhìn anh.
“Không nỡ.”
“Hửm?”
“Nhìn thấy em anh sợ anh sẽ không nỡ xa em mất.” Nghiêm Trình xiết chặt vòng tay, ôm chặt cô vào lòng.
Buổi sáng, Hàn Uyển Đình thức dậy từ sớm, cô cặm cụi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Xong xuôi cô mới lên tầng gọi Nghiêm Trình.
“Anh ơi, dậy thôi.” Hàn Uyển Đình đưa tay lay lay con người vẫn còn đang say giấc kia.
Nghiêm Trình nghe tiếng cô gọi nhưng vẫn không hề có ý định thức dậy, anh đưa tay kéo người cô nằm xuống bên cạnh.
“Ngủ thêm một lát nữa.”
“Dậy đi, không muộn giờ bay bây giờ.”
“Không muộn, vẫn còn sớm.”
“Nào, dậy đi.
Em có chuẩn bị đồ ăn sáng.
Anh dậy ăn đi rồi ra sân bay không muộn.”
“Ừ, anh dậy ngay đây.”
Hàn Uyển Đình cầm lấy chăn xếp dọn đặt ở một góc giường còn Nghiêm Trình thì dậy vệ sinh cá nhân.
Cả hai dùng bữa sáng xong, Nghiêm Trình lái xe đưa Hàn Uyển Đình đến tập đoàn rồi cùng trợ lý Trần ra sân bay khởi hành sang Pháp.
Nghiêm Trình không có ở tập đoàn nên hầu hết các công việc đều đổ dồn lên người Khải Minh và Hàn Uyển Đình nên cô cũng quên mất phải liên lạc lại cho bên phía thám tử của mình.
Mãi đến hai ngày sau, Hàn Uyển Đình mới sực nhớ ra, cô gọi điện cho anh ta.
“Alo?”
“Bây giờ anh rảnh không, chúng ta gặp nhau bàn bạc về chuyện ngày hôm đó?”
“Được, cô gửi địa chỉ qua cho tôi.”
“Được.”
Hàn Uyển Đình chọn một quán cà phê gần tập đoàn rồi gửi địa chỉ cho anh ta.
Chỉ vài phút sau, thám tử cùng vị luật sư của cô cũng có mặt.
“Chào cô Đình.”
“Xin chào, hai người ngồi đi.”
Hai người đàn ông ngồi xuống, vị thám tử cầm một sấp tài liệu đẩy về phía Hàn Uyển Đình.
“Cô xem.”
Hàn Uyển Đình nhận lấy tập tài liệu, nó nhiều đến độ cô không biết mình phải đọc từ đâu.
Nhận thấy được sự hoang mang trên gương mặt của cô, vị luật sư bèn cầm lấy tờ di chúc đưa cho cô xem trước.
“Đây là bản di chúc của ông bà Hàn chúng tôi tìm được.
Tên luật sư chịu trách nhiệm công bố di chúc này khi ba mẹ cô mất cũng đã bị thím ba của cô mua chuộc, bây giờ đang sinh sống bên nước ngoài.”
“Còn đây là bài báo ngày hôm đó đưa tin về Hàn gia phá sản.
Có thể thấy thím ba cô đã lên một kế hoạch khá chu toàn khi vừa mua chuộc luật sư của ba mẹ cô vừa nhanh tay thuê người tung tin Hàn thị phá sản để việc thừa kế của cô vô hiệu lúc bấy giờ.”
“Ý của anh là Hàn thị không bị phá sản? Vậy sao báo chí lại đưa tin ba mẹ tôi vì không chịu cú sốc khi Hàn thị phá sản mà qua đời.
Không lẽ...”
“Cô nói không sai.
Hàn thị lúc đó quả thật có một số vấn đề về tài chính nhưng không đến nỗi phải tuyên bố phá sản.
Còn việc ba mẹ cô qua đời tôi nghĩ phía sau chắc chắn có ẩn tình.”
Hàn Uyển Đình đưa tay lật xem qua một lượt các tài liệu mà thám tử tìm được.
Thím ba của cô quả thật biết tạo bất ngờ cho người khác.
Bà ta đưa cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
“Bản di chúc này cô cứ giữ lấy, còn nữa đừng manh động, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ thì mới có thể vạch trần được bà ta.”
“Không phải trong tay tôi có bản di chúc của ba mẹ tôi sao, Hàn thị sao có thể hai tay dâng cho bà ta?”