“Người khiến tôi không yên tâm là anh đó”
“Vào ngủ đi”
Hàn Uyển Đình quay vào trong phòng ngủ lấy một chiếc chăn khác ôm ra đưa cho anh.
“Cầm lấy.
Đêm có lạnh thì đắp.
Nghiêm tổng ở nhà tôi mà xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi đâu”
“Miệng lưỡi giám đốc Hàn ngày càng trơn tru nhỉ?”
“Tôi có sao? Anh nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi ngủ đây”
Hàn Uyển Đình trở lại vào trong ngủ còn Nghiêm Trình vẫn ngồi đó làm việc đến khuya.
Cứ tưởng Hàn Uyển Đình uống thuốc xong sẽ đỡ hơn nhưng không, đến khuya cô lại sốt cao hơn.
Trong cơn mê man cô như nhìn thấy ba mẹ mình, cô cứ chạy theo họ, vừa chạy theo vừa lớn tiếng gọi.
“Ba ơi”
“Mẹ ơi”
“Hai người đợi con với, đừng bỏ con”
“Đừng bỏ con”
Nhưng hình như họ không hề nghe thấy tiếng cô gọi, một lúc sau hình bóng họ đã khuất đi mất.
Hàn Uyển Đình giật mình la lớn.
“Ba mẹ ơi...”
Nghe tiếng la của Hàn Uyển Đình, Nghiêm Trình lập tức buông máy tính chạy vào, anh một lần nữa lại lau mồ hôi cho cô, đo nhiệt kế hình như cô sốt cao hơn rồi.
Cả đêm Nghiêm Trình chật vật với cô không phút giây nào yên, đến gần sáng anh mới chợp mắt được một lát.
Sáng sớm, Hàn Uyển Đình thức giấc với một cái đầu đau nhức, cô trở người, lăn qua lăn lại trên giường một lượt rồi mới chịu xuống giường vệ sinh cá nhân.
Hàn Uyển Đình ra ngoài thì thấy Nghiêm Trình vẫn còn đang ngủ, cô biết tối hôm qua anh đã chăm cô cả đêm nên cô rón rén đi để tránh làm anh tỉnh giấc.
Cô kéo chăn đắp lên người cho anh, thầm thở dài.
“Sao ngài lại tốt với tôi như vậy chứ”
“Ngủ cũng đẹp đến vậy sao?”
Hàn Uyển Đình thầm khen ngợi anh trong lòng, các đường nét của anh rất đẹp, rất ưu tú.
Vẻ đẹp đúng là khiến cho bao thiếu nữ siêu lòng.
Hàn Uyển Đình cũng đã hạ sốt, cô vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai.
Nhìn vào, không ai nghĩ mối quan hệ của hai người chỉ là cấp trên, cấp dưới.
Cô vì công việc bận rộn nên cũng rất ít khi nấu ăn ở nhà nên trong tủ lạnh không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Hàn Uyển Đình chọn một vài nguyên liệu còn lại trong tủ, nấu một bữa sáng đơn giản cho cả hai.
Bữa sáng đã nấu xong nhưng Nghiêm Trình vẫn chưa tỉnh giấc, Hàn Uyển Đình tính gọi anh dậy nhưng cô nghĩ lại nên thôi.
Cả đêm anh thức để canh cô, cô vẫn nên để anh ngủ thêm một chút.
Hàn Uyển Đình vào phòng nằm bấm điện thoại, cô xem lại một số tài liệu mà trợ lý gửi đến.
Đến hơn chín giờ sáng, mặt trời lên chiếu vào Nghiêm Trình mới tỉnh giấc.
Anh vơ tay cầm lấy điện thoại lên xem giờ.
“Đã hơn chín giờ rồi sao?”
Hàn Uyển Đình nghe tiếng anh, biết anh đã dậy nên cô cũng trở ra xem.
Anh tính vào xem cô đã hạ sốt chưa thì thấy cô cũng đang bước ra.
“Anh dậy rồi”
“Ừm.
Em còn sốt không?” Vừa nói Nghiêm Trình vừa đưa tay lên trán cô kiểm tra.
Hàn Uyển Đình phúc chốc vì cử chỉ thân mật của cả hai mà trở nên ấp úng.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi”
“Ừ”
“Anh đi rửa mặt đi, đưa chăn đây tôi xếp cho”
Nghiêm Trình đi rửa mặt sau đó cùng Hàn Uyển Đình dùng bữa sáng.
“Sao em không gọi tôi dậy”
“Cả đêm tôi sốt anh chăm tôi không ngủ rồi, tôi không phải dì ghẻ mà không để cho anh chợp mắt một chút”
“Em biết?”
“Tôi bị sốt nhưng đầu óc tôi còn tốt lắm”
“Ừ”
“Hy vọng sẽ hợp khẩu vị của anh”
“Tôi không kén ăn”
Nghiêm Trình là một người rất kén trong việc là đằng khác nhưng biết làm sao được đây là đồ ăn sáng cho chính cô nấu cho anh, dù đơn giản nhưng trong lòng anh lại vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này từ cô.
Ăn sáng xong, Nghiêm Trình cũng cho người đến sửa cửa lại cho cô.
Buổi chiều anh đưa cô đến tập đoàn làm việc.
Khải Minh nhìn thấy hai người cùng bước ra từ bãi đậu xe liền trố mắt nhìn theo nhưng sau đó đã nhanh chân tiến về phía bọn họ.
“Hình như tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi thì phải?”
“Này, hai người từ bao giờ đấy?”
Nghiêm Trình lườm Khải Minh một cái lại quay sang Hàn Uyển Đình, giọng điệu đã chuyển sang dịu dàng hơn hẳn.
“Giám đốc Hàn lên trước đi”
“Được, tạm biệt Nghiêm tổng”
“Tạm biệt tổng giám đốc Khải”
“Ừ, chào giám đốc Hàn”
Mặc Chi nhìn thấy Hàn Uyển Đình đi làm, gương mặt cũng có phần hơi xanh xao liền hỏi han.
“Chị Uyển Đình, chị bệnh ạ?”
“Ừ.
Hôm qua về chị bị sốt, nhưng giờ thì đỡ rồi”
“Vâng”
“Hôm nay lịch trình của chị như nào?”
“Hôm nay chị có cuộc hẹn với đối tác bên tập đoàn Thiên Minh, tài liệu cần thiết em đã để trên bạn cho chị, chị có thể xem qua”
“Được, cảm ơn em”
Sau khi Hàn Uyển Đình rời khỏi bãi đậu xe, Khải Minh mới nhìn một lượt Nghiêm Trình, anh ta khoanh tay trước ngực, anh mắt có phần hơi xảo trá.
“Nói, hai người tới giai đoạn nào rồi?”
“Vớ vẩn”
“Không phải à? Không phải vừa rồi hai người vừa đi chung xe à?”
“Đầu óc sâu bọ của cậu nghĩ đi đâu đấy hả?”
“...”
“Thời gian tới cậu để mắt tới Hàn thị giúp tớ, nếu được cho nó sụp đổ thêm một lần nữa thì càng tốt” Nghiêm Trình dửng dưng nói.
“Cậu tính tạo phản à, Hàn thị mà sự nghiệp cả đời của ba mẹ giám đốc Hàn đấy.”
“Những gì của cô ấy chắc chắn bằng mọi giá tớ cũng sẽ bảo vệ, nhưng Hàn thị bây giờ không phải của cô ấy, tớ không có nghĩa vụ phải bảo vệ nó.
Khi nào Hàn thị trở về đúng với chủ của nó, khi đó hẵng nói”