Đôi mắt bất an nhìn chằm chằm xuống đất, thế nào cũng không dám nhìn Phụng Vĩ Lạc một cái.
Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu: "Đi theo ta".
Nói xong, Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng liếc nhìn đám người, đi ra khỏi thành dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, trong bước đi có hơi luống cuống nhưng lại toát lên cảm giác ung dung hào hoa phú quý không nói rõ ra được thành lời...
Hôm nay không thể vào thành được, túi điều trị tạm thời cứ để lại trong Phụng phủ, dù sao ngoài nàng ra cũng không ai có thể mở ra được, cho dù có mở ra thì người ở thời đại này cũng không biết cách dùng.
Chỉ cần nàng còn sống thì sẽ có cơ hội lấy lại túi điều trị thôi!
Về phần hôn lễ?
Phụng Vĩ Lạc nói: Mặc kệ hắn.
Hành động tự nhiên hào phóng, khí chất kiêu ngạo bất phàm này khiến đám đông vội vàng thu hồi thần sắc hèn mọn lại, dường như dùng ánh mắt tục tĩu để đánh giá nữ tử thanh quý vô song này là một việc rất đáng khinh vậy.
Nơi Phụng Vĩ Lạc đi qua, mọi người đều lập tức lùi lại nhường đường cho nàng đi.
Thế là người xây xem tách thành hai hàng, trở thành cảnh tượng tiễn chân người đi.
Mọi người nhìn Phụng Vĩ Lạc, người này rỉ tai người kia...
Cô nương này không phải là một kẻ ngốc đó chứ?
Nếu không thì sao cô nương này lại ra khỏi thành? Bộ dạng thế này vừa sáng sớm định đi đâu?
Phụng Vĩ Lạc đã thu hết vẻ hoài nghi trong ánh mắt của mọi người vào đáy mắt, ngoài cười khổ ra thì nàng không thể làm gì khác.
Ở thế giới phân biệt giai cấp rõ rệt này, trở về kinh thành trong bộ dạng như vậy thì một nữ tử yếu đuối như nàng không thể gánh chịu được hậu quả...
Nhưng đúng lúc này, tiểu nha hoàn đang quỳ dưới đất lại đột nhiên đứng lên, gào lớn lên: "Tiểu thư, tiểu thư, không, vương hậu nương nương, người đợi nô tỳ với..."
"Tiểu thư, tiểu thư, người muốn đi đâu? Người không thể đi được! Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của người, sau hôm nay người chính là Lạc vương phi rồi.
Tiểu thư, tiểu thư, người là vương hậu tương lai, sao người có thể vứt bỏ Lạc Vương mà đi chứ.
Tiểu thư, nô tỳ cầu xin người, người đừng đi mà, người đi như vậy thì Uyển Âm biết làm thế nào".
Giọng nói lớn đã vang vọng khắp cả cổng thành hoàng thành.
Giống như cố ý làm vậy!
Cái gì? Hôm nay đại hôn?
Lạc vương phi tương lai?
Mọi người kinh hô!
Từng ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt nhìn Phụng Vĩ Lạc, ai ai cũng như đang tưởng tượng trong đầu vận mệnh bi thảm của tiểu thư quan gia này.
Khoảng cách giai cấp khiến dân chúng bách tính ngoài tôn kính quý tộc hoàng gia thì chỉ có sự chán ghét.
Nhìn thấy kết cục thê thảm của một tiểu thư nhà quan có thể khiến dân chúng bình thường âm thầm vui vẻ mấy ngày.
Đáng chết!
Phụng Vĩ Lạc nhanh chóng quay đầu lại, nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ trên đất, nghĩ cũng không muốn nghĩ, giơ chân lên đạp một cái, rồi lớn giọng nói với người bên cạnh: "Ai cho ngươi ăn nói xằng bậy, hắt nước bẩn đổ oan cho Phụng tiểu thư như vậy chứ..."
Nàng nhất định phải làm rõ sự việc, bằng không ba chữ Phụng Vĩ Lạc sẽ thật sự trở thành biểu tượng của sự nhục nhã mất, nàng mang theo danh hiệu này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp ở thời đại này.
Bị người ta nhốt vào chuồng heo cũng vẫn còn nhẹ.
"Bụp..." một tiếng, Uyển Âm ngã nhào trên đất, miệng vẫn không ngừng kêu la.
"Tiểu thư, Vĩ Lạc tiểu thư, Uyển Âm không có... không có nói lung tung".
"Người chính là Phụng tiểu thư, Phụng Vĩ Lạc, hôm nay chính là ngày đại hôn của người, Uyển Âm không nói dối. Tiểu thư, sao người lại không chịu thừa nhận thân phận của mình chứ? Tiểu thư, Uyển Âm cầu xin người, người không thể đi, người bỏ đi rồi hôn sự hôm nay làm thế nào, tiểu thư người không thể vứt bỏ Uyển Âm được..."
Vù vù vù, nói xong lại quỳ xuống đất, khóc lóc rên rỉ.
Cứ như vậy khiến người xem xung quanh càng thêm ghét bỏ Phụng Vĩ Lạc, hùng hổ tiến đến phía Phụng Vĩ Lạc, bao vây nàng không cho nàng đi.
Ai bảo nàng ức hiếp nha hoàn. Cho dù ai đúng ai sai, dân thường gặp phải chuyện như vậy sẽ luôn ra vẻ anh hùng trượng nghĩa một cách mơ hồ, đồng cảm với người ở thế yếu.
Rõ ràng, giữa tiểu thư và nha hoàn thì nha hoàn ở vào thế yếu rồi, hơn nữa còn rất gần với thân phận của bọn họ.
"Khốn nạn...", Phụng Vũ Lạc chẳng thèm nghĩ ngợi gì, lại đá thêm một cái nữa.
Nha hoàn này lại bán đứng nàng ngay trước mặt.
Phụng Vĩ Lạc, rốt cuộc ngươi đã nuôi hạng người gì bên cạnh thế này. Nuôi con chó còn có thể bảo vệ chủ, ngươi nuôi nha hoàn lại bán đứng ngươi vào đúng lúc then chốt.
"Cái gì? Thiên kim Phụng phủ?", không biết ai hô to lên một câu, nhất thời người đến xem càng nhiều hơn...
Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, nhìn đám người xung quanh, phát hiện ra binh lính gác thành cách đó không xa nghe thấy tiếng kêu gào của Uyển Âm cũng đang xông tới, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi.
Phụng Vĩ Lạc lần nữa quay người định rời đi, tuyệt đối không thể để người đời biết nàng là Phụng Vĩ Lạc được, chuyện này một khi làm lớn lên thì nàng không muốn chết cũng phải chết.
Nhưng, không kịp nữa rồi...
Uyển Âm liều mạng lao lên ôm chặt lấy chân của Phụng Vĩ Lạc: "Vĩ Lạc tiểu thư, Vĩ Lạc tiểu thư, người không thể đi được, người đi rồi thì hôn lễ hôm nay biết làm thế nào, Lạc Vương làm thế nào, nô bộc trên dưới Phụng phủ biết làm thế nào..."
Nhìn bộ dạng trông như một tiểu nha hoàn cực kỳ khốn khổ.
Phụng Vĩ Lạc chính là ác chủ bắt nạt người hầu.
"Uyển Âm, ta đối xử với ngươi không bạc", Phụng Vĩ Lạc cắn môi nói, vừa nãy không phải nàng bảo nha hoàn này cùng đi sao? Liên quan gì đến trên dưới Phụng phủ, cả Phụng phủ không phải chỉ có mỗi hai người chủ tớ các nàng ư? Chỉ cần bọn họ đi thì chẳng có chuyện gì cả, một Phụng phủ trống rỗng căn bản không có gì đáng để họ lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!