"Đây không công bằng, cho nên ta từ chối đề nghị của ngươi, Đệ Cửu đại nhân." Sở Tuyền Nguyệt đáp.
"Phu nhân!" Cửu thúc rất bất lực.
"Đệ Cửu đại nhân, ngươi rốt cuộc là người gì?" Sở Tuyền Nguyệt nhìn chằm chằm Cửu thúc nói.
Cửu thúc lắc đầu, trả lời: "Ta cũng không biết."
"Nếu như ngươi nhớ ra, sẽ rời khỏi sao?" Sở Tuyền Nguyệt hỏi.
"Sẽ không!" Ông nói chắc như đinh đóng cột.
"Bởi vì bảo vệ tiểu Cửu, chính là số mệnh của ta.
Ta quên mất mọi thứ, chỉ duy nhất một điểm này là vĩnh viễn không thay đổi."
Sở Tuyền Nguyệt không hiểu, "Đây rốt cuộc là số mệnh gì, ngươi với Ca nhi không thân không thích, kể từ khi hai ngươi biết nhau trước đó, ngươi căn bản chưa từng gặp qua con bé, tại sao ngươi lại có thể khẳng định như vậy?"
"Ta cũng không rõ, ta tuyệt đối không làm ra việc gì có hại đối với tiểu Cửu."
Sở Cửu Ca thành công tiến cấp, đồng thời cô đối với xung quanh càng thêm nhạy cảm.
Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, nói: "Dung Uyên, vẫn là có cá lọt lướt xông vào rồi."
Dung Uyên vừa nãy đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên người Sở Cửu Ca, không có chú ý tình huống xung quanh, hắn đối với những thủ hạ đó của hắn vẫn là có chút tự tin.
Nhưng lại không ngờ tới là có người xông vào được, Sở Cửu Ca nói: "Chính là ở bên đó."
"Uỳnh!" Thân hình màu trắng ngà nhảy ra ngoài, đối với vị khách không mời này, Dung Uyên hoàn toàn không chút khách khí ra tay rất nặng.
"Rầm!" Hiển nhiên có một gia hỏa bị đánh bay ra ngoài.
Đối phương là một người da dày thịt béo, một kích này không có lấy được mạng của hắn, Dung Uyên lại lần nữa ra tay.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thực lực của đôi bên cũng không yếu, từng tiếng trọng kích vang ra.
Sở Cửu Ca nhảy ra ngoài, ẩn trong bóng tối quan sát hai người đang giao chiến.
Gương mặt của một người khác cô cũng rất quen thuộc, cùng là ngoại môn đệ tử như cô, Nhị Lượng.
Cô biết hắn che giấu thực lực, nhưng lại không ngờ đến hắn sẽ mạnh đến có thể giao thủ vài hiệp với Dung Uyên mà vẫn chưa bị giải quyết.
Cho dù bây giờ Dung Uyên vì lý do thân thể, chưa có triển lộ ra thực lực thực sự.
"Mạnh quá, Thái Vân Tông này sao lại có người mạnh như vậy?" Nhị Lương đối đầu với Dung Uyên, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Người này rất trẻ, thực lực lại mạnh đến biếи ŧɦái, chẳng dễ đối phó một chút nào.
Hắn biết bản thân không phải là đối thủ của người này, cười ha ha nói: "Vị sư huynh này, ta không cẩn thận lỡ xông vào nơi này, nể tình chúng ta cùng là đệ tử của Thái Vân Tông, ngươi đừng hạ độc thủ.
Ta trên có lão cha bảy mươi tuổi, dưới có các ấu đệ cần chiếu cố, ta nếu như chết một cách không minh bạch ở đây như vậy, ngươi bảo bọn họ phải sống thế nào?"
"Phụt!" Gia hỏa này chết đến nơi còn tếu như vậy, Sở Cửu Ca nhịn không nổi cười.
Ở đây vẫn còn có người!
Nhị Lượng nhìn qua đó, nhìn thấy nữ thần hi hữu của hắn!
"Tiểu Cửu cứu mạng! Tiểu Cửu..
ta sắp bị gϊếŧ rồi, sau này liền không thể gặp ngươi nữa." Nhị Lượng hét lớn.
Gia hỏa này lại nhiệt tình với vị hôn thể của hắn như vậy, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang, nói: "Lạc vào địa bàn của ta, chỉ có một kết cục, đó chính là chết!"
Dung Uyên đây là thực sự muốn hạ độc thủ, diệt trừ đi gia hỏa này, Sở Cửu Ca nhảy ra, nói: "Dung Uyên, dừng tay!"
Nhị Lượng cảm động đến hai mắt rưng rưng, "Tiểu Cửu, ta biết chắc ngươi sẽ không thấy chết không cứu."
Mấy đạo thân ảnh màu đen nhảy ra, quỳ trước mặt Dung Uyên và Sở Cửu Ca, "Thuộc hạ đáng chết, vậy mà lại để cho người ngoài xông vào, làm phiền chủ tử và cửu tiểu thư."
Bọn họ nghiêm phòng tử thủ, tiểu tử này rốt cuộc là xông vào như thế nào vậy?
Nhìn cách ăn mặt của hắn, tiểu tử này chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi.
"Chủ tử, tiểu tử này xử lý thế nào?" Bọn họ thỉnh cầu ý kiến nói.
"Gϊếŧ đi!"
"Trói lại!"
"Thả ra!"
Ba người bọn họ đồng thời lên tiếng, lời của tiểu tử này đương nhiên bọn họ không cần nghe, mà đem ánh mắt nhìn về phía Sở Cửu Ca và Dung Uyên.
Rốt cuộc là nên nghe chủ tử hay là nghe cửu tiểu thư.
Gϊếŧ hay là trói lại?
Dung Uyên nói: "Tiểu tử này không thể giữ lại, Cửu nhi chúng ta vẫn là nên gϊếŧ đi thôi!"
"Đừng động chút là gϊếŧ người, ta nói cao nhân, ngươi dù gì nói chút đạo lý có được hay không." Nhị Lượng bức xúc nói.
Sở Cửu Ca hồi đáp: "Ta có chút việc muốn hỏi hắn, ngươi trước đừng đánh trống lãng!"
Cho nên cuối cùng họ đều nghe Sở Cửu Ca, đem người trói lại, Sở Cửu Ca và Dung Uyên đích thân thẩm vấn.
Dung Uyên lạnh giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là người gì? Đến nơi này để làm gì?"
"Ánh trăng ở đây không tồi, ta đến để thưởng nguyệt!" Nhị Lượng hi hi ha ha nói.
Sở Cửu Ca nói: "Ta nói đồ ngốc, những thứ nhảm nhí này vẫn là bớt lại đi, sớm nói xong sớm nghỉ ngơi, ngươi nghĩ sao?"
Nhị Lượng nói: "Thân phận của ta lợi hại lắm đó, nói ra dọa chết các ngươi, hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi biết chứ? Ta là lão đại của hội đấu giá Cửu Thiên, chỉ cần ngươi thả ta ra mọi chuyện đều dễ bàn, nếu không sự báo thù của hội đấu giá Cửu Thiên không phải chuyện đùa đâu đó."
Sở Cửu Ca ngẩn ra, nói: "Ngươi là lão đại, ta cứ nghĩ Nhất Nặc là lão đại chứ!"
Nhị Lượng bất mãn nói: "Tên tiểu tử thúi âm hiểm giảo hoạt đó rõ ràng tuổi tác nhỏ nhất, dựa vào cái gì làm lão đại! Ta mới phải, ta nói là thật đó."
"Ể! Ngươi biết Nhất Nặc, chẳng lẽ là người của mình? Đây có được xem là đại thủy tràn vào miếu long vương hay không, nhanh thả ta đi! Trói đến ta rất khó chịu." Nhị Lương vùng vẫy nói.
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, Nhất Nặc nói hội đấu già Cửu Thiên của họ có được tin tức này, đương nhiên biết họ để ý hộp bất tử đến nhường nào, không lý nào không phái người của họ qua đây.
Không ngờ Nhị Lượng lại chính là người hội đấu giá Cửu Thiên phái đến nằm vùng, bọn họ đây là có người rồi mà vẫn bảo cô đến tranh giành với hắn, Nhất Nặc quả là chơi một vố bán đứng đồng đội rất đẹp đó.
Dung Uyên đánh giá thiếu niên trước mắt, "Đệ nhị thiếu chủ của hội đấu giá Cửu Thiên vậy mà lại chịu nhịn nhục đến một nơi nhỏ nhoi như Thái Vân Tông, ngươi có mục đích gì?"
Nhị Lượng ngẩn ra, "Xem ra đại danh của gia đây rất vang dội! Mục đích gì? Mục đích của các ngươi lại là gì?"
Sở Cửu Ca nói: "Mục đích của ngươi là hộp bất tử, mục đích của chúng tôi đương nhiên cũng vậy, tình báo này còn là Nhất Nặc nói với chúng tôi đó."
Nhị Lượng nghe xong tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Tên tiểu tử đáng chết đó quá âm hiểm đi! Không muốn ta thuận lợi có được hộp bất tử, vậy mà lại ngáng chân ta như vậy, tiểu hỗn đản."
Hắn cúi đầu nói: "Ta cảm nhận được nguồn năng lượng đó, hộp bất tử đã bị các ngươi lấy được rồi.
Ta nói các ngươi có được cũng chẳng có tác dụng gì, hay là bán cho ta đi, giá cả tùy các ngươi ra."
Hắn là cảm nhận được nguồn lực lượng quen thuộc mới qua đây, kết quả hộp bất tử không tìm thấy còn bị người ta bắt được nghiêm hình tra khảo, hắn quà thật rất muốn khóc!
Sở Cửu Ca nói: "Bọn ta không hề có được hộp bất tử."
"Ta vẫn là một tiểu bảo bảo, các ngươi đừng lừa ta, lực lượng bạo phát ra vừa nãy ngoại trừ hộp bất tử chẳng lẽ còn có cái khác hay sao?" Nhị Lượng hiển nhiên không tin.
Nhưng mà cỗ lực lượng đó, ngoại trừ hộp bất tử quả thật vẫn còn cái khác, cỗ lực lượng đó chính là lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng, cái đó còn mạnh hơn hộp bất tử nhiều..