Đợi những người này đi rồi, Ân Niệm mới nhìn về phía Bách Biến.
"Bách Biến, ngươi có thể biến thành Bạch Lộ không?" Ân Niệm đột nhiên hỏi, chỉ biết là nó có thể biến thành các loại linh thú, còn biến thành người thì sao?
Bách Biến biến thành dáng vẻ một đứa bé, nói: Có thể duy trì ba canh giờ, chỉ cần cho ta một giọt máu."
"Bảo bối, ngươi thật sự quá giỏi!" Ân Niệm hôn nó một cái thật mạnh.
Bách Biến bị hôn đến mơ hồ.
"Chủ nhân, tối nay người muốn lén lút ra ngoài sao?" Bách Biến hưng phấn hỏi: "Muốn đi đánh nhau sao? Ta cũng muốn đị~"
"Ngươi ở đây giả vờ làm Bạch Lộ giúp ta, đừng để bị lộ, đợi †a mang bảo bảo về rồi chúng ta cùng đi."
Bách Biến ủy khuất đồng ý, lại túm tay nàng nói: "Vậy chủ nhân có thích đại bảo bảo mà không thích Bách Biến nữa không?"
Nó chớp mắt, trong mắt ngấn nước: "Ta có còn là bảo bảo. mà chủ nhân thích nhất không?"
"Sao có thể chứ." Ân Niệm hôn nó: "Cả hai đều là bảo bảo của ta."
Nhưng mỗi lần thấy Bách Biến nàng đều cảm thấy ngực. đau nhói, không biết bảo bảo còn lại sống có tốt không.
Đêm khuya, Bách Biến nằm trên giường, cải trang thành Bạch Lộ.
Mà Ân Niệm lấy ra một món pháp khí có thể che giấu tất cả linh lực, đây là do Lão Yêu Bà đặc biệt đưa nàng để làm
chuyện xấu... Khụ, làm chuyện đứng đắn.
Nàng mặc một bộ đồ đen, đeo một cái mặt nạ che cả mặt.
Trên mặc nạ vẽ một gương mặt nữ nhân môi đỏ mắt hẹp dài, rõ ràng là dáng vẻ của yêu nữ.
Ân Niệm quá quen thuộc với hoàng cung, nhẹ nhàng tránh được binh sĩ đi tuần tra mà đi dạo hoàng thành to lớn một Vòng.
Nhưng căn bản không tìm thấy bảo bảo của nàng.
"Vậy thì chỉ còn lại... Địa lao và tẩm cung của Đế Hậu." Ân Niệm cắn môi, dựa vào nóc nhà: "Nơi đó không thể đi, sẽ bị Đế Hậu bắt."
"Nàng thật sự không cam lòng, xem ra chỉ có thể đợi đến quốc yến đấu thú ngày mai mà thôi.
Chỉ là vừa mới trở về thì nhìn thấy Phong Tuần một mình đi ra, bên cạnh không có ai.
Ân Niệm nhất thời dừng bước.
"Phong gia của Ngũ Châu... Còn là một thiên tài..." Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười, được yêu ma nuôi dưỡng một thời gian, tính cách đã cực kỳ giống Ma tộc, "Như vậy trở về không tốt lắm."
"Lão Yêu Bà, hôm nay giúp ngài một việc!"
Phong Tuần muộn vậy rồi chưa ngủ là vì nghĩ tới nữ nhân ở núi Bạch Đầu kia.
Hôm nay nhìn thấy Bạch Lộ bỗng nhiên nghĩ đến nàng. "Cũng không biết nữ nhân đó còn sống không." Hắn tự lẩm bẩm, nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời: "Lương thiện quá, thì chính là ngu xuẩn..."
"Đáng tiến." Vẻ mặt Phong Tuần đầy tiếc nuối: "Nữ nhân đó xinh đẹp như hoa vậy."
"Nữ nhân như vậy cũng rất xứng với ta." Vừa dứt lời, một thanh kiếm sắc bén lao đến.
Dùng toàn bộ sức lực của Linh Thể cửu trọng!
Phong Tuần không hề chuẩn bị, tuy rằng đã tránh được, nhưng bị xước qua giữa mặt!
Ân Niệm vừa nghe hắn lẩm bẩm nói gì mà xứng với hẳn, còn nói nàng lương thiện?
Ôi nam nhân ngu xuẩn này muốn sỉ nhục ai vậy!
Ân Niệm dùng toàn lực khai chiến, một chiêu lại một chiêu, linh lực cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ cơ thể nàng.
Động tác nhất định phải nhanh, nếu không để binh lính tới nàng sẽ bị bao vây.
"Ngươi là ai!" Phong Tuần tiếp chiêu, hẳn kinh hãi phát hiện người này vậy mà còn mạnh hơn hắn, linh lực dao động như vậy rõ ràng là sắp đột phá Nhân Linh Thể.
Ân Niệm cười lạnh một tiếng, nàng tung từng chiêu từng chiêu về phía Phong Tuần yếu ớt.
Phong Tuần toát mồ hôi lạnh, trực tiếp triệu pháp khí ra.
"Muốn chết!" Hắn thân là nam nhân, tự tôn bị khiêu khích liên tiếp như vậy, Phong Tuần tức giận đến nổi gân xanh.
"Ngươi nghĩ một mình ngươi thêm một pháp khí thì có thể là gì?" Ân Niệm cười khế một tiếng.
Ân Niệm vừa ra tay liền lấy ra ba pháp khí bậc thấp, búng ngón tay nói: "Nổ!"
"Ầm ầm ầm", ba tiếng nổ vang lên, trực tiếp cuốn cả người Phong Tuần vào.
Hẳn lập tức lấy ra pháp khí phòng ngự, nhưng vẫn bị nổ đến mặt mũi bầm dập.
"Kẻ thù nhà nào xưng tên đi!" Phong Tuần thấy pháp khí của mình bị nổ thành từng mảnh nhỏ, cả giận nói: "Trốn tránh như chuột trong cống làm gì chứ!"
Ân Niệm không dừng lại, lại trở tay lấy thêm ba pháp khí.
Phong Tuần cứng đờ: "Vẫn còn?"
Ân Niệm cười lạnh: "Trong cống của ta, đánh nhau cũng không bàn quy tắc!"
Phong Tuần sợ hãi hơn cả tức giận.
Nhiều pháp khí như vậy muốn nổ là nổ, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
"Phong công tử!" Nhóm binh lính trong hoàng cung tới rất nhanh, Ân Niệm thấy mình sắp bị bao vây, cười lạnh một tiếng.
“Hôm nay tạm tha cho ngươi, chúng ta hôm khác gặp lại."
Ngay sau đó trên tay Ân Niệm xuất hiện năm món pháp. khí bậc trung.
Phong Tuần biến sắc, nói với binh lính: "Mau tránh ra!" Lời nói của hẳn ta bị tiếng nổ tung át mất. Ầm một tiếng hướng thẳng về phía chân trời.
Ân Niệm bay ra ngoài, đồng thời cũng không ngừng lấy ra pháp khí.
Lại là một cú nổi
Binh lính chật vật tìm chỗ trốn, Ân Niệm còn đặc biệt chọn cái mới chế ra cho nổ hoàng cung, ánh lửa sáng rực.
Nàng nổ đến vui vẻ, nhưng sau đó trong hoàng cung có rất nhiều linh khí phóng thẳng lên trời.
Hơn mười cường giả Thiên Tiên Cảnh.
"Chậc!" Ân Niệm chậc lưỡi một tiếng: "Phiền quá, chạy thôi."
Đôi môi dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên, nhìn nơi tra tấn mình mười tám năm bị nổ đến long trời lở đất, cơn thù hận trong lòng nàng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút!
"Vô sỉ!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai Ân Niệm, giọng nói phẫn nộ của Đế Hậu vang vọng khắp hoàng thành: "Không biết đám chuột nhắt nào cả gan làm loạn trong hoàng thành cuẩt?"
Ngay sau đó một cỗ linh lực chấn động trời đất áp xuống. Đảo mắt liền thấy được nơi Ân Niệm trốn.
Ân Niệm cười lạnh một tiếng, trên tay lại xuất hiện năm món pháp khí.
Nhưng! Đây là pháp khí thượng đẳng của Ma tộc.
Vừa mới lấy ra thôi mà các ma nguyên tố trong không khí đã không ngừng lao về phía nàng.
Ma tộc bị phong ấn, ma nguyên tố trên thế gian này cũng không ai có thể dùng, cũng đủ biết đã dư thừa đến mức nào rồi.
Ân Niệm nhìn năm món pháp khí trên tay.
Dùng cái này đi, tuyên bố sự trở lại của Ma tộc.
"Đi!" Ân Niệm nhẹ nhàng nói một tiếng.
Ngay sau đó ma nguyên tố cuồn cuộn như gió bão, va chạm với linh lực của Đế Hậu.
"Ma nguyên tố?" Đế Hậu mở to mắt, trong mắt đầy hoảng sợ: "Trên đời này không ai có thể dẫn động ma nguyên tố mới phải!"
Nhưng chờ bà ta chống lại ma nguyên tố này, lại phát hiện †ìm khắp cả hoàng thành cũng không có hơi thở của ma vật.
"Sao có thể... Đế Hậu lẩm bẩm: "Phong ấn của Ma Giản vẫn chưa phá vỡ, ma vật này... Không nên xuất hiện bên ngoài mới đúng!"
Lúc này trong vực sâu Ma Giản, tất cả ma vật đều ủ rũ sau khi Ân Niệm rời đi.
Vô cùng nhàm chán.
Bọn họ bị nhốt ở đây hơn ngàn năm, mới náo nhiệt không bao lâu mà Ân Niệm đã đi rồi.
Trong Ma Giản vô cùng yên lặng.
Mãi đến khi... Bọn họ cảm nhận được chấn động từ hoàng cung.
"Niệm Niệm!" Nhóm ma vật đồng loạt lộ ra đôi cánh sau lưng, bay thẳng lên trời, thấy hoàng cung xa xa bị nổ.
"Đó là pháp khí ta cho Niệm Niệm, ha ha ha!" Một đại ma bị dán phong ấn, vẻ mặt kiêu ngạo: "Là của tai"
"Sao lại là pháp khí hạ đẳng!" Mọi người đều bất mãn, kêu gào: "Niệm Niệm nổ pháp khí thượng đẳng đi!"
"Thượng đẳng thượng đẳng!" "Mẹ ơi, pháp khí nổ chúng ta cho Niệm Niệm đều dùng hết rồi, có phải có người bắt nạt nó không? Ta đã nói hai kho hàng cũng không đủ mài!"
Lão Độc Vật vội vàng lao tới đỉnh núi, quần áo cnf chưa mặt, giọng nói cũng lớn hơn mọi người, gương mặt đỏ bừng.
"Nổ thượng đẳng!" "Thượng đẳng!" "Không đủ về nhà lấy! Trong nhà ta còn nhiều lắm!"
Mọi người kêu đến nỗi mặt đỏ bừng, Ân Niệm không hổ là đứa nhỏ mà họ dạy bảo.
Mãi đến khi ma nguyên tố phóng lên cao, nhóm ma vật đều ngẩn người.
Ma nguyên tố bên ngoài Ma Giản đã yên lặng hơn ngàn năm.
Nhưng cú nổ này như thể quăng một tảng đá vào mặt biển, làm nổi dậy trái tim tĩnh mịch của các ma vật.
"Mẹ ơi!" Một tiểu ma vật dán phong ấn đột nhiên bật khóc: "Đã lâu rồi không thấy ma nguyên tố bên ngoài có động tĩnh."
"Khóc cái gì, không có tiền đồ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!