Nàng đưa tay đoạt lấy cái túi xanh xanh đỏ đỏ vô cùng đẹp mắt bị hắn giày vò.
“Đây không phải thứ nam nhân các ngươi có thể dùng được, tránh ra!”
Hành động thô lỗ của Ly Diên đã khiến Vệ Giới lườm nàng một cái: “Ngươi căng thẳng cái gì? Ta còn giành với ngươi được à?”
Ly Diên lườm hắn trắng mắt: “Ngươi giành đi.
Nếu ngươi dùng được, cô nương ta tặng ngươi hẳn một xe lớn.”
Vệ Giới khó hiểu nhìn nàng, càng lúc càng cảm thấy nữ nhân thật sự là loài động vật phiền phức.
Thấy nàng đứng trước mặt hắn mà nhét thùng đồ kia vào nhẫn, Vệ Giới lại xoa xoa cằm, vẻ mặt thăm dò: “Theo lý mà nói đây đều là chi tiêu của bổn vương, tại sao bọn họ là tặng quà cho ngươi?”
Ly Diên nhếch môi: “Còn cần phải nói à? Tất nhiên là người ta biết chúng ta là người một nhà rồi!”
E rằng cũng chỉ có bản thân nàng biết, nàng đã vô ý chọc thủng bí mật của người nào đó.
Ngoài mặt là tặng cho nàng, trên thực tế là dùng băng vệ sinh để châm chọc nàng!
“Người một nhà? Giờ ngươi thừa nhận rồi ư?”
“Ta không thừa nhận thì đã sao? Có thể thay đổi hiện trạng không? Không thể đúng không? Nếu đã không thể thì ta giày vò lung tung cái gì chứ?”
Vệ Giới cảm thấy đấu khẩu với nữ nhân này tuyệt đối là tự chuốc lấy nhục.
“Haiz, ngươi nói xem, lần này bọn họ không có gì để uy hiếp trong tay, còn lấy gì ra để ép buộc chúng ta được?”
Vệ Giới nhìn trời đêm tối đen như mực, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Sợ thì chỉ sợ chó cùng rứt giậu.
Đến lúc đó, đừng nói ba tháng, chỉ e là sẽ bộc phát trong một ngày, một canh giờ cũng có khả năng đấy.”
Sắc mặt Ly Diên thay đổi: “Ya, sao ta lại quên mất chuyện này chứ? Mau, chúng ta mau qua đó xem xem.”
Đến khi Ly Diên và Vệ Giới chạy tới khu vực màu cam của khu vực cửu sắc thì đám người Thanh Thần đã ở đó, vẻ mặt nghiêm trọng, không biết đang nói chuyện gì.
Phát hiện hai người tới gần, bốn người họ lập tức đi đến.
“Vương gia, sự tình có biến.
Bọn họ hành động trước một bước, khống chế người của khu vực màu đỏ rồi.
Chúng thuộc hạ không ngăn cản được, cũng may người của ta giờ đã được bảo vệ an toàn.”
Người mà Thanh Thần nói tất nhiên là những người đã trúng độc nhưng còn chưa phát tác.
“Chuyện là thế nào?”
“Khu vực màu đen bị nhân sĩ không rõ thảm sát, giết hết những người vốn ở khu vực màu đen, không để lại một ai.
Thậm chí nghe nói, người của đại lục Tứ Phương vốn bị bọn họ nhốt ở đó cũng bị những nhân sĩ không rõ đó cướp đi mất rồi.”
“Khi đám người Hồng Tà nhận được tin tức, những người đó đã chết đến không thể chết thêm nữa rồi, ngay cả thi thể cũng đã cứng.
Có thể thấy thời gian đã qua rất lâu.
Thời gian dài như vậy mà bọn họ lại không hề phát hiện, đủ để thấy thực lực của thế lực đó cao hơn bọn họ.”
“Trong cơn thịnh nộ, Bách Lý Phức đã dẫn người đi khống chế người ở khu vực màu đỏ trước.
Những người vẫn còn ở trong Chỉ Túy Kim Mê cũng bị Hồng Tà, Dương Tố dùng đủ mọi biện pháp bắt về.
Hiện giờ, khu vực màu đỏ đã bị bọn họ phong tỏa rồi.”
Từ những lời giải thích của tứ đại hộ pháp, hai người đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc rồi.
Vệ Giới: “Người của những khu vực khác thì sao?”
“Người của những khu vực khác thì lại không tham gia vào, vẫn luôn thờ ơ đứng nhìn.
Xem ra không định tham dự rồi.”
“Thậm chí ngay cả Bất Dạ thành cũng yên tĩnh đến kỳ dị.
Động tĩnh lớn như vậy mà không người phục vụ nào xuất hiện, cũng không rõ là thật sự không biết hay giả vờ không biết.
Cũng có thể là mặc cho chúng ta tàn sát lẫn nhau, bọn họ làm ngư ông đắc lợi chăng?”
Ly Diên nghe đến đây, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Giờ quan trọng nhất không phải là hoài nghi ai mà là phải làm rõ trước xem đám người Hồng Tà muốn làm gì.
Có thể nhìn ra được, những người đó là cái thóp cuối cùng bọn họ nắm được rồi.
Lợi dụng tốt thì chúng ta đừng ai hòng thoát ra được.”
Đây không phải là lời đe dọa.
Dù sao thì ở chỗ Công Tử Diễn, nàng cũng không nghe ra được manh mối trực tiếp hữu dụng nào.
Đối với những nguồn độc này, nàng vẫn không hề biết gì.
Chỉ cần một ngày nguồn độc không được tìm ra thì bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong nguy hiểm.
“Hiện giờ Ly Hồng Đào đang ở đâu?”
Thanh Thần nhìn nàng mà buồn cười: “Ta tưởng ngươi đã quên ông ta rồi chứ? Rất không may, ông ta là người đầu tiên bị bắt về.”
Cũng có nghĩa là những người kia rất có khả năng sẽ lợi dụng Ly Hồng Đào để uy hiếp nàng?
Ly Diên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi cảm thấy bọn họ có thể uy hiếp được ta ư?”
Thanh Thần nghĩ tới vẻ máu lạnh vô tình của nàng trong rừng hắc ám, không khỏi rơi lệ đồng cảm với người nào đó đang chịu khổ chịu nạn.
Xem ra trông chờ Ly Diên đi cứu người cha cặn bã kia của nàng là chuyện không thể nào rồi.
***
Khu vực màu đỏ.
“Thế nào? Tin tức có được truyền ra chưa?”
Bách Lý Phức nóng vội đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra bên ngoài, cảm giác ám vệ đến gần liền lập tức xông ra.
Không ngờ ám vệ lại thân mang trọng thương quay về, còn chưa mở miệng nói thì đã nôn ra một búng máu, khiến Bách Lý Phức cuống đến nỗi đi lên túm cổ áo hắn, tức giận hỏi: “Bổn môn chủ hỏi ngươi đấy, tin tức đã được truyền ra chưa?”
Sắc mặt ám vệ trắng bệch, toàn thân run rẩy, tay phải gắt gao ôm lấy ngực mình, đau đớn không gì sánh được.
Dương Tố thấy vậy, vội vã kéo Bách Lý Phức ra: “Ngươi làm hắn đau rồi kìa, không thấy thương thế hắn rất nặng sao? Hồng Tà, ta với ngươi mau xem cho hắn đi.”
Hồng Tà uể oải ngồi dựa vào trên ghế cách đó không xa: “Bản thân ta còn khó giữ, còn lo cho hắn ư?”
Dương Tố nghẹn họng, lúc này mới chú ý tới bệnh của Hồng Tà tái phát, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Hiện tại hắn còn có thể ngồi đó đã là vô cùng miễn cưỡng rồi, càng không cần bàn tới những chuyện khác.
Ngay lập tức, Dương Tố móc từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc, đút cho ám vệ: “Đừng vội, từ từ nói, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Tạ, tạ ơn Dương thiếu gia.
Tình hình, tình hình không, không tốt lắm.
Người của chúng ta đã bị tiêu diệt sạch cả rồi.
Đối phương, thực lực đối phương rất mạnh, vừa gặp mặt đã ra chiêu chết người, căn bản không cho chúng ta cơ, hội, phản ứng.
Bọn chúng, bọn chúng hiểu rất rõ, tình hình của chúng ta.
Có huynh đệ rõ ràng đã xông ra ngoài, nhưng vẫn bị bọn họ chặn giết.”
“Ngươi nói gì cơ? Chết hết cả rồi? Ngươi nói là không ai tiếp ứng chúng ta nữa sao?”
Bách Lý Phức thét chói tai, gương mặt đẹp tuyệt diễm ngập tràn vẻ kinh hãi, đôi mắt trừng lớn, vô cùng đáng sợ.
Ám vệ hít sâu một hơi: “Không chỉ chúng ta, ngay cả, ngay cả người bên ngoài, thậm chí là ẩn náu trong rừng hắc ám, ở các lối ra, đều, đều bị đối phương, khụ khụ khụ.
Môn, môn chủ, mau, mau rời khỏi đây đi.
Khụ, ọe.”
Một búng máu nghẹn trong cổ họng, cứ như vậy mà bị nghẹn chết.
Nhìn thủ hạ đã không còn hơi thở, Dương Tố lạnh mặt đứng dậy: “Sớm đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Các ngươi lại cứ không nghe.
Giờ xem ra Bất Dạ thành không hề yếu ớt không chịu nổi một kích như chúng ta tưởng tượng rồi.
Đối phương không ra tay thì thôi, một khi ra tay đã thấy ý định giết người.
Hôm nay người của chúng ta chỉ còn lại chưa tới mười người.
Các ngươi nói xem, tiếp theo đây phải làm thế nào?”
“Xì, Dương Tố ơi Dương Tố, uổng cho người còn là do chủ nhân phái tới để phụ giúp bọn ta.
Thế nào? Thấy tình hình này, sợ rồi à?”
Hồng Tà giễu cợt liếc hắn một cái, trong đáy mắt đầy vẻ khinh thường.
Tình hình hiện tại của hắn rất không lạc quan, nhưng dù là như thế, trong đôi mắt cậy tài khinh người đó vẫn không hề có chút khiếp sợ và hoảng loạn nào.
So với Bách Lý Phức đã cuống đến đỏ mắt thì hắn vẫn được xem là người duy nhất trấn tĩnh trong số bọn họ.
Bách Lý Phức quay đầu nhìn Hồng Tà, ngây ra một chốc rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức chạy về phía hắn.
“Ngươi đứng lại cho ta, đừng đụng vào ta.
Ông đây không chịu được bị ngươi lắc lư đâu!”
Không ngờ, còn không cho nàng tới gần, ánh mắt lạnh lẽo như dao của Hồng Tà đã bay về phía nàng.
Bách Lý Phức dừng bước, đáy mắt ngập tràn vẻ kích động mà nhìn hắn.
“Ngươi có cách đúng không? Ngươi vẫn còn có cách đúng không? Chúng ta tính kế lâu như vậy, sao có thể thất bại trong gang tấc như vậy? Ta không cam tâm, ngươi cũng không cam tâm đúng không? Hồng Tà, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Hồng Tà khinh miệt nhìn vẻ mặt hoảng loạn bất lực của Bách Lý Phức, cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Giờ biết đến tìm ta rồi ư? Trước đây là ai nhìn ta mà coi thường vênh mặt lên tận trời vậy? Bách Lý Phức, ngươi cũng có lúc đi cầu xin người khác à? Ngươi cũng có lúc sợ à? Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Giờ ngươi tiếp tục ngông cuồng đi chứ.”
Bách Lý Phức bị hắn mắng mà sắc mặt hết xanh lại trắng.
Nếu theo tính cách trước đây, chỉ e nàng ta sớm đã không kiềm chế được mà lao về phía hắn rồi.
Nhưng hiện giờ nàng ta đâu dám, chỉ có thể nhịn tất cả lửa giận xuống, cắn răng nhìn Hồng Tà: “Giờ là lúc tranh luận cái này sao? Hả?”
Hồng Tà bị nàng giễu cợt cũng không phải ngày một ngày hai.
Trước đây vốn là nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, nhưng sau khi hắn trúng độc, nàng ta năm lần bảy lượt lấy Ly Diên ra để sỉ nhục hắn.
Điều này khiến hắn rất nhục nhã, không chỉ thân thể mà tâm lý đều phải chịu đòn đau trước nay chưa từng có.
Giờ có được cơ hội, tất nhiên phải bất chấp tất cả mà trút cơn giận này rồi nói sau.
“Ta thích thế đấy, ngươi làm gì được ta?”
“Ngươi, ngươi đừng có quá đáng.
Bổn cô nương còn chưa đến mức cùng đường đâu, cho thể diện mà không cần đúng không? Ngươi tưởng giờ ngươi có năng lực đối đầu với bổn cô nương à?”
Hồng Tà ung dung bình thản ngồi đó, đối mặt với uy hiếp của nàng mà ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút: “Muốn giết ta à? Đến đi, chém chỗ này này.
Một đao chém xuống, đầu với thân lập tức chia lìa, chết đến nỗi không thể chết hơn được nữa đấy!”
“Ngươi!!!”
Bách Lý Phức thật sự đã tức đến đỏ mắt rồi, nhưng cố tình tạm thời nàng ta vẫn không thể làm gì hắn được.
Nếu Hồng Tà chết rồi, bọn họ đừng ai hòng sống tiếp.