Nàng luôn nghĩ xem phải làm sao mới có thể giải trừ hôn ước, tuy rằng hắn giữ trạng thái bình tĩnh nhất, nhưng nếu thật sự giải trừ hôn ước, hình như hắn cũng chẳng có tổn thất gì lớn.
Lợi ích mà nha đầu kia có thể mang tới là rất nhiều, nhưng có lẽ chưa chắc đã là đối tượng thích hợp nhất để thành thân đúng không?
Cảm xúc của Vệ Giới thoáng cái trở nên phiền não, thậm chí hắn hoài nghi giờ phút này bản thân không thể nào xác định lòng mình.
Vệ Giới hắn có một cuộc đời đáng tự hào, dựa vào đâu phải bầu bạn với một nữ nhân mà các phương diện đều kém xa mình như vậy?
Cho dù thuật y độc của nữ nhân này đã tới mức nghịch thiên, nhưng người ngoài lại không nhìn ra, bọn họ chỉ thấy sự khác biệt như ngày với đêm giữa hắn và nàng.
Nếu như hiện tại hắn nói không thèm để ý, nhưng một ngày nào đó khi những lời sỉ nhục nối tiếp nhau mà đến, hắn thật sự có thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh này ư?
Vệ Giới lại phủ nhận bản thân.
Bởi vì hắn phát hiện, hắn căn bản không thể nào dự đoán tâm thái tương lai của mình.
Lấy nàng, tất nhiên sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Không lấy, để mặc do một tài năng độc y như vậy chạy mất, quả thật là một tổn thất lớn với hắn.
Trước thể diện và lợi ích, hắn do dự…
Hai người bọn họ đột ngột im lặng, tự nhiên cũng khiến mấy người khác chú ý, đặc biệt là Bách Lý Phức – người đang nhìn chằm chằm Vệ Giới, đồng thời coi nam nhân này là mục tiêu của mình ở Bất Dạ Tthành.
Đêm dài như thế, nếu không tìm một người có thực lực hùng hậu làm bạn, quả thực là rất tịch mịch!
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có người mọi mặt đều ưu tú như Vệ Giới là đủ tư cách.
Cho dù trên mặt hắn có vết sẹo chướng mắt như vậy nhưng không ảnh hưởng tới sự quyến rũ của phái mạnh tản ra từ người hắn.
Thế nhưng ——
“Này, ta hỏi ngươi, vết sẹo trên mặt Vệ Giới ngươi có xóa được không?”
Bách Lý Phức nhìn Hồng Tà bên cạnh, đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Hồng Tà khinh bỉ liếc nàng ta: “Có một vị toàn tài như vậy rồi, chuyện này còn cần ngươi nhọc lòng à? Bệnh cũ tái phát hả?”
Bách Lý Phức sầm mặt lại, trong đôi mắt nhìn Hồng Tà như bay ra vô số băng đao: “Cả chuyện của mình ngươi cũng không quản được, nào có tư cách chất vấn ta? Ta muốn làm gì là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!”
Trên mặt Hồng Tà xuất hiện một chút cười lạnh: “Nữ nhân phóng đãng không chịu nổi như ngươi, lão tử nhìn lâu cũng ngại bẩn mắt!”
Bách Lý Phức nghe vậy, gương mặt quyến rũ thoáng cái trắng bệch.
Cho dù nàng ta mặt dày cũng không chịu nổi nhục mạ như thế.
Nhưng trong chớp mắt nàng ta ra tay lại bị Dương Tố đột nhiên nhảy ra ngăn cản.
“Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Người một nhà đánh nhau hả? Khi không khiến người ta chê cười, im miệng hết cho ta!”
“Ai là người một nhà với nàng ta/hắn ta!”
Hai người đồng thanh khiến mặt Dương Tố thoáng cái đen lại.
Phát hiện xung quanh có ánh mắt quăng tới, hắn ta mỗi tay kéo một người tới một góc hẻo lánh.
“Hồng Tà, sao ngươi lại chấp nhặt với nữ nhân như vậy? Dù gì thì Bách Lý Phức cũng là nữ nhân, ngươi nói như vậy mà nghe được hả?”
“Còn ngươi nữa Bách Lý Phức, ngươi cũng biết những lời này không dễ nghe ư? Vậy ngươi có thể khiêm tốn một chút không? Vị hôn thê của người ta còn đang ở đó, có ai trắng trợn dụ dỗ như ngươi sao? Là tự ngươi đắm mình trong trụy lạc, chẳng lẽ còn sợ người khác nói? Có giỏi thì ngươi hãy dùng thực lực của mình để chặn miệng người khác đi!”
Gương mặt quyến rũ của Bách Lý Phức thoáng cái vặn vẹo: “Phì, Dương Tố, ngươi biết cái gì? Ngươi chẳng hiểu gì hết, bớt ở đây giả bộ làm ông lớn đi.
Chuyện của lão nương không cần hai tên nam nhân thối không hiểu gì như các ngươi quan tâm, cút!”
Bách Lý Phức vung tay lên, đột ngột đẩy hai ngươi ra xa mấy bước.
Đến khi hai người ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng Bách Lý Phức?
Ly Diên ở phía xa chăm chú nhìn cảnh này, tâm trạng cực tốt, mỉm cười nói: “Ha ha, đúng là hồng thủy cuốn trôi miếu long vương, người một nhà không nhận người một nhà, vậy mà nội chiến rồi.
Chậc chậc, xem ra bọn họ cũng không thân thiết như bề ngoài!”
“Nhìn ngươi đắc ý kìa!” Thanh Thần cạn lời lắc đầu.
Ly Diên trợn trắng mắt: “Ngươi thì biết cái gì? Càng như vậy càng cho thấy tình cảm Long đế quốc lạnh nhạt.
Đừng thấy bọn họ cùng dưới trướng một người, nhưng nếu thật sự liên lụy tới lợi ích bản thân, tất nhiên sẽ đánh nhau.
Đây là sự thật, hiểu không?”
“Sự thật?” Thanh Thần lẩm bẩm những lời này, không biết đang nghĩ gì.
Ly Diên lười giải thích mấy chuyện này với hắn, nàng xua tay, bực bội nói: “Ta nói với ngươi chuyện này làm gì? Không hiểu thì tự mình suy nghĩ đi!”
Nói xong, nàng liền đi tới khu vực khác.
Tuy rằng nàng cảm thấy có hứng thú với Tửu Trì Nhục Lâm, nhưng nếu không vào được thì không nghĩ đến nữa.
Vệ Giới thoáng nhấc mắt, đi về hướng ngược với Ly Diên.
Bốn người Thanh Thần thấy thế, đầu tiên là cạn lời giật giật khóe miệng, sau đó giao Ly Diên cho Tô Ngu rồi đuổi theo Vệ Giới.
Hai người này giận dỗi, bọn họ chớ nên tham gia náo nhiệt thì hơn.
Rõ ràng là cùng một nhóm, cuối cùng vậy mà ồn ào tới mức chia hai, đây không phải là “nội chiến” mà Ly Diên vừa nhắc tới sao?
Có điều, cơ hội này với Tô Ngu hắn mà nói lại hiếm có.
Hắn có rất nhiều chuyện cần trao đổi với Diên Nhi nhà bọn họ.
Tại lối vào của khu vực màu vàng kim được trang trí hoàn toàn bằng vàng, Ly Diên nhìn bảng hiệu pha lê kia, không quay đầu lại hỏi: “Tô ca ca, huynh nói xem, chúng ta gửi tiền vào đây thế nào?”
Tô Ngu ngây người một lúc, không khỏi nhíu mày: “Nha đầu nhà muội, vậy mà không thèm nhìn đã nói ra những lời như vậy, lỡ như ta đi với người khác thì sao?”
Ly Diên cạn lời giật giật khóe miệng, xoay người: “Ca ca ngốc hả, nếu cả tiếng bước chân mà ta cũng không phân biệt được, vậy chẳng phải mấy năm nay ta lăn lộn uổng công rồi sao?
Tô Ngu thoáng sửng sốt, chợt ngượng ngùng sờ mũi, xấu hổ gật đầu.
Hắn bước lên nhìn, lập tức há hốc mồm: “Phí bảo quản mỗi năm một vạn lượng hoàng kim? Nha đầu, cái này, có phải hơi đắt quá hay không? Có số vàng này, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện đó!”
“Hiện tại Phượng Trì sơn trang của chúng ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu vốn lưu động khổng lồ quá mức, chắc chắn sẽ khiến người ta nhớ thương.”
Vốn dĩ nàng còn muốn mở ngân hàng tư nhân, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Hậu trường của các ngân hàng tư nhân của đại lục Tứ Phương cơ bản đều nằm trong tay của Long đế quốc, nếu bây giờ nàng mở ngân hàng tư nhân, vậy hiển nhiên là đặt Phượng Trì vào lửa.
Nguy hiểm quá cao như vậy, chẳng bằng đặt tiền của bọn họ ở Bất Dạ thành.
Trên này nói rất rõ, chỉ cần nộp phí tổn, bọn họ sẽ bảo quản số tiền này vô điều kiện, về bí mật của khách hàng, lại càng tuyệt đối không tiết lộ cho kẻ thứ ba.
Nếu là lúc trước, tất nhiên nàng sẽ không yên tâm.
Nhưng sau khi biết rõ Bất Dạ thành, nàng ngược lại cảm thấy, nơi duy nhất có thể thoát khỏi sự ngấp nghé của Long đế quốc, hình như cũng chỉ có ở đây.
“Nếu chúng ta gửi tiền ở đây, muốn rút tiền không khỏi quá mức rắc rối.”
Mỗi lần muốn rút đều phải vượt qua rừng hắc ám mới có thể lấy tiền, chuyện này nghe không khỏi quá mức nguy hiểm.
Ly Diên cười khẽ một tiếng: “Ca ca, huynh quá thành thật rồi đó.
Đừng bảo huynh thật sự cho rằng Bất Dạ thành chỉ có mỗi cái Bất Dạ thành này thôi nhé?”
Gương mặt vô cùng nho nhã tuấn tú của Tô Ngu chợt xẹt qua chút mất tự nhiên: “Sao, sao vậy?”
Ly Diên nghiêng đầu nhìn hắn: “Rất đơn giản, nơi này chỉ là sào huyệt của người ta.
Tin ta đi, bất kể là ở Tứ Phương, hay là ở Long đế quốc, bọn họ đều có phân đà.”
“Phân, phân đà?”
Tô Ngu yên lặng lẩm bẩm một cái, sau đó mở bừng mắt: “Đúng, đúng vậy.
Thiếu thành chủ nơi này là từ bên ngoài trở về, điều này cho thấy điều gì, chẳng phải không cần nói cũng biết ư? Ta vậy mà quên mất điểm này.
Nếu là như vậy, nơi này thật sự là một chỗ gửi tiền rất tốt.”
Ly Diên thong dong, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Nếu ca ca đồng ý, vậy sau khi gặp lại mấy người kia, xác định lại lần nữa thì thực hiện nhé!”
Nghe thấy “mấy người kia”, trên mặt Tô Ngu chợt lóe lên vẻ lo lắng: “Nha đầu, muội nói xem hiện tại bọn họ thế nào rồi? Sẽ không phải chịu khổ gì chứ?”
Ly Diên cười nhạt một tiếng: “Ca ca cho rằng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì? Cho dù bọn họ đi loanh quanh thế nào, có thể chạy thoát khỏi nơi này ư? Chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trong Bất Dạ thành, vậy thì vẫn có thể xem là một chuyện tốt!”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Ngu, Ly Diên giải thích: “Nếu như bọn chúng giết con tin, tương lai lấy gì giao dịch với chúng ta? Yên tâm đi, hiện tại bọn rất tốt.
Nhốt lâu như vậy, huynh cảm thấy bọn họ sẽ nhàn rỗi hả? Linh khí trong Bất Dạ thành sung túc, không biết tốt hơn đại lục Tứ Phương bao nhiêu.
Hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy, huynh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua ư?”
Ánh mắt Tô Ngu thoáng chốc sáng ngời: “Đúng vậy, xem ta kìa, đầu óc vậy mà không nhanh nhạy bằng muội muội.”
“Ca ca là do quan tâm nên bị loạn, từ trước đến nay muội muội ta không có trái tim, tất nhiên thấy rõ hơn ca ca.”
Ly Diên cười “ha ha”, vỗ vai Tô Ngu: “Đi thôi, tìm hiểu tình huống nơi này thế nào trước đã, tương lai gặp mấy người bọn họ cũng tiện giải thích.”
Khu vực màu vàng kim, ngược lại không có hạn chế gì, dù sao chỉ cần ngươi có đủ tiền thì có thể được Bất Dạ thành che chở.
Nếu là vàng, tất nhiên chỉ nhận tiền, không nhận người, vì vậy hai người không hề gặp trở ngại đi vào.
Cấu tạo bên trong lại khơi dậy tâm tư muốn gặp thành chủ bọn họ của Ly Diên.