Trong bảy ngày này, Hoàng Tiêu Dương cũng đã tìm ra được hơn hai mươi đứa trẻ khác bị bán hoặc bị đưa ra ngoài làm ăn xin.
Hàn Băng dốc sức cùng đám đại phu ngày đêm chữa trị, đưa bọn trẻ về với gia đình của chúng.
Hai tháng sau...
Suốt hai tháng này, Hàn Băng không ra khỏi tiểu viện. Nàng di chuyển qua lại giữa các phòng, châm cứu điều trị cho những "tiểu bệnh nhân" của nàng.
Chu Ánh Tuyết đã hoàn toàn trở lại làm một tiểu nữ hài bình thường, không còn máu độc cũng không còn mùi hương trên cơ thể, và đã được gia đình đón về. Gia đình của Chu Ánh Tuyết cũng là một bá hộ cực kỳ giàu có, tặng cho Hàn Băng vô số đồ quý báu nhưng nàng lại từ chối, vậy nên số đồ đó được gửi tặng vào ngân khố của triều đình.
Nam Thiên Sang, Khúc Hạo và Ngụy Quân sau hai tháng đã có thể đi lại di chuyển bình thường, chỉ là không thể hoạt động quá mạnh hoặc chạy nhảy quá nhiều.
Những đứa trẻ khác hầu hết đều được gia đình của chúng tìm đến và đưa về, một số còn ở lại là do không tìm thấy người thân hoặc chưa điều trị khỏi hoàn toàn.
Sau sự việc lần này, ngân khố của triều đình tăng lên một cách chóng mặt! Ngoại trừ tịch thu tài sản của những đại phú hào gian ác kia, còn điều tra ra được một số tham quan tham gia vào việc mua bán đó, một lần tẩy sạch những "con sâu" làm rầu nồi canh.
Không những vậy, những đứa trẻ bị mất tích đó có một nửa là con cái của những nhà hào môn quyền quý, họ cảm tạ cho triều đình vô số vàng bạc vì đã tìm lại gia quyến cho họ.
Cho nên nói, người được lợi nhất trong lần này chính là hoàng gia!
Hàn Băng và các đại phu cũng được hoàng đế của Dực Hoàng quốc triệu kiến.
"Thần dân tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Bái kiến thái tử cùng tam hoàng tử, thái tử điện hạ cùng tam hoàng tử vạn tuế!"
Dưới đại điện, năm đại phu quỳ lạy cúi người với Hoàng Trung Hải cùng các hoàng tử ngay đó.
Hoàng Trung Hải thân mặc long bào màu vàng, cả người toát ra khí thế không giận mà uy, bễ nghễ thiên hạ.
Mặc dù tuổi đã xế chiều nhưng không khó để nhìn ra, lúc còn trẻ vị hoàng đế này cũng là một mỹ nam nổi danh.
Đứng ở dưới là thái tử Hoàng Thế Kiệt, tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương. Đại hoàng tử thân thể suy nhược nên rất ít khi ra ngoài.
Hàn Băng đứng thẳng người, chắp hai tay lại chào hỏi theo cách của người trong giang hồ, tự tin bình tĩnh, thoải mái đường hoàng.
"To gan, nhìn thấy hoàng thượng mà ngươi không quỳ!" Lý công công giơ cây phất trần* chỉ về phía Hàn Băng gào thét, giọng nói cực kỳ bén nhọn.
*cây phất trần: theo như mik hiểu là cây mà các công công ngày xưa hay cầm, có đầu là màu trắng hoặc đen, làm bằng tơ tằm hoặc lông đuôi ngựa...
Thái tử Hoàng Thế Kiệt đưa mắt nhìn người đặc biệt đó thầm đánh giá. Một thân bạch y khoan khoái nhẹ nhàng, cả người phảng phất khí chất lạnh lùng tự tin. Ánh mắt lạnh đầy sắc bén, nếu nhìn lâu quá liền có cảm giác như lạc vào màn đêm huyền bí bao la vô tận!
"Tại hạ chỉ quỳ... người chết!"
"To gan!"
"Lý công công!" Hoàng Trung Hải giơ tay ngăn cản lời nói tiếp theo, mắt nhìn Hàn Băng có chút tán thưởng.
"Người giang hồ không cần phải ép buộc gò bó những phép tắc của triều đình! Mau đứng lên hết đi, đứng lên đi!"
"Tạ hoàng thượng!" Năm đại phu lục tục đứng dậy, nghiêm cẩn* đứng một bên.
*nghiêm cẩn: nghiêm túc + cẩn thận.
"Hôm nay, trẫm triệu kiến các ngươi, thứ nhất là muốn ban thưởng cho các ngươi, thứ hai là muốn hỏi ý kiến các ngươi xem, có muốn gia nhập vào Thái Y Viện trong hoàng cung hay không?! Trẫm biết, các ngươi sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn!"
Hàn Băng khẽ nhíu mày. Đây khác gì đang ngầm cảnh cáo và nhắc nhở, lựa chọn đúng đắn của các ngươi chính là vào Thái Y Viện?
Năm đại phu nhìn nhau một lúc, ba người trong số họ bước ra, khom người.
"Thảo dân muốn gia nhập vào Thái Y Viện ạ!"
"Tốt! Trẫm rất vui mừng vì điều này! Còn hai người các ngươi thì sao?" Hoàng Trung Hải vuốt chòm râu ngắn, nhìn về phía Hàn Băng và đại phu còn lại.
Vị đại phu này chính là người đã phẫu thuật cùng với nàng, tên là Đông Hùng. Đông Hùng bước lên một bước, cúi người chắp tay phía trước, dĩnh dạc trả lời.
"Thảo dân rất đa tạ ân đức và ý tốt của hoàng thượng. Nhưng thảo dân cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đủ khả năng để có thể gia nhập vào Thái Y Viện, thảo dân mong muốn học thêm nhiều kiến thức từ dân gian!"
Sau khi lời nói của Đông Hùng kết thúc, cả đại điện trở lên càng im ắng. Hoàng Trung Hải khuôn mặt tươi cười có chút cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Còn ngươi thì sao?"
Hàn Băng chắp tay hướng về phía hắn, không cúi đầu mà nhìn thẳng vào mắt Hoàng Trung Hải.
"Tại hạ là một lãng khách, chỉ thích du ngoạn sơn hà, đi khắp nơi ngắm các danh lam thắng cảnh, hưởng thụ những món ngon trong dân gian!"
Nụ cười trên môi của Hoàng Trung Hải đã giảm đi một nửa nhưng cũng không thể hiện sự giận dữ.
"Nếu đã vậy, trẫm cũng không ép buộc hai người các ngươi. Nhưng Thái Y Viện vẫn luôn mở cửa chào đón hai người, có thể gia nhập bất cứ lúc nào!"
"Tạ hoàng thượng!"
"Lý công công!" Hoàng Trung Hải phất tay hắng giọng gọi, Lý công công hiểu ý, nhanh chân bước lên, cầm thánh chỉ rõ ràng đọc.
"Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thánh chỉ ban thưởng! Ban thưởng cho các đại phu cùng y đồng đã điều trị cho những hài tử bị hại kia những món đồ sau: một vạn ngân phiếu, năm trăm lượng vàng, mười cuộn vải lụa thượng đẳng, một đôi ngọc như ý, một củ nhân sâm ba trăm năm, một viên Hồi Huyết đan. Khâm thưởng!"
"Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng anh minh, vạn vạn tuế!"
Sau khi nhận thưởng xong, Hàn Băng cùng Đông Hùng được một thái giám dẫn đường đưa ra khỏi cung. Giữa đường thái tử Hoàng Thế Kiệt đột nhiên xuất hiện, chặn đường đi của nàng.
"Vị thần y này, xin dừng bước nán lại một chút! Bổn thái tử có chuyện muốn nói cùng ngươi!"
Thái giám dẫn đường cùng Đông Hùng khom người bái kiến hắn, sau đó chủ động đi lên một đoạn xa hơn đứng chờ họ.
Hàn Băng đánh giá nam nhân trước mắt. Mắt phượng dài hẹp, sâu trong mắt là sự nghiêm nghị cao ngạo, bao bọc bên ngoài là một sự ấm áp bao dung. Mũi cao môi hồng, khuôn mặt thon dài.
Ngũ quan đoan chính hài hòa, có thể xếp vào hàng ngũ những nam thần ôn nhu dịu dàng.
"Thần y! Bổn thái tử muốn nhờ thần y một việc."
"Tại hạ không dám nhận hai chữ 'thần y' này! Xin thái tử cứ nói."
"Chính là chuyện về hoàng huynh của bổn thái tử. Không biết thần... công tử có thể đến xem xét qua đôi chút?!"
Hàn Băng trầm ngâm suy nghĩ không lập tức đưa ra đáp án.
"Công tử, bổn thái tử cũng không cưỡng ép ngươi có thể chữa khỏi cho huynh ấy, bổn thái tử chỉ muốn ngươi qua nhìn xem, nếu chữa được thì thật quá tốt rồi!"
Hoàng Thế Kiệt tiến lên một bước nắm chặt bả vai Hàn Băng, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
~chúc một ngày vui vẻ~