Theo hướng mọi người đổ xô tới, Hàn Băng đi đến một mặt hồ lớn. Giữa mặt hồ có một chiếc thuyền hoa tráng lệ mà xinh đẹp đứng im không di chuyển, trên thuyền có các nhạc công và vũ công đang tấu nhạc cùng nhảy múa, mọi người vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình.
Bóng dáng các vũ công uyển chuyển vô cùng, những động tác mềm dẻo bắt mắt, dải lụa cùng làn váy xòe ra tạo thành những đường cong kì ảo, thêu dệt lên một bức tranh mê hoặc lòng người.
Vũ khúc kết thúc, các vũ công cùng nhạc công lùi về sau, một thiếu niên trẻ tuổi bước lên đầu khoang thuyền, mở quạt phe phẩy cất tiếng.
"Xin chào chư vị khách quan cùng mọi người có mặt tại nơi này. Lễ hội của huyện thành Tịnh Biên mỗi năm một lần, và năm nay chúng ta lại gặp lại nhau. Những ai chưa biết tại hạ là ai thì tại hạ xin mạn phép được giới thiệu lại, tại hạ họ Hồ, tên một chữ Chi Lăng.
Lễ hội năm nay tại hạ xin được công bố phần thưởng cho người thắng cuộc bao gồm Mạnh Trường khúc, Định Ngọc châu, Linh Tuyết Phiến cùng một trăm lượng vàng.
Lễ hội không giới hạn người cùng độ tuổi tham gia nên chư vị hãy vui chơi thật nhiệt tình vào nhé! Để bản thân là người chiến thắng, các vị cần phải vượt qua ba vòng chơi của lễ hội."
Giọng nói của Hồ Chi Lăng vang vọng khắp nơi, mọi người đứng xem đều vô cùng phấn khích và chờ mong để tham gia những trò chơi đó. Mặc dù phần thưởng không gọi là quá quý giá nhưng cũng không phải quá tầm thường nên ai ai cũng hứng khởi, chuẩn bị thi đấu.
"Vòng thi thứ nhất mang tên Tìm Ngọc Trên Trời Sao! Chư vị hãy tìm kiếm trên những nơi cao của huyện thành Tịnh Biên và cầm những viên ngọc đến đây. Ai tìm được nhiều viên ngọc nhất sẽ được một trăm lượng bạc trắng. Thời gian là nửa canh giờ (một tiếng đồng hồ), bắt đầu khi nghe tiếng chuông đồng vang lên."
Mọi người xì xào bàn tán về thử thách lần này nhưng có vài người đã bắt đầu chuẩn bị rời đi.
"Keengg!" Một tiếng chuông trầm đục vang lên, vô số người dân bắt đầu chạy về các hướng khác nhau, thoáng chốc quanh bờ hồ đã không còn bao nhiêu người.
Hàn Băng nghiêng người tránh né những người rời đi vì tham gia cuộc thi, hai mắt nhìn về phía thuyền hoa giữa hồ, cảm giác nhàm chán dần hiện lên.
Thở dài một tiếng, nhìn thấy xung quanh chỉ còn những người đến xem biểu diễn của những vũ công lúc đầu kia, Hàn Băng xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, một tiểu hài tử chạy đến ôm chầm lấy chân nàng, tay đứa trẻ cầm kẹo hồ lô ngào đường, đính đầy vết đỏ lên bô đồ trắng của nàng.
"Tiểu ca ca, họ là người xấu! Họ muốn bắt đệ, huynh mau giúp đệ với!" Tiểu hài tử mếu máo khóc, sợ hãi chỉ về một hướng.
Theo hướng tay tiểu hài tử chỉ, có một cặp đôi nhanh chóng chạy đến. Là một cặp vợ chồng trung niên, quần áo tầm thường vẻ mặt hốt hoảng:
"Xin lỗi thiếu hiệp, tiểu tử nhà chúng tôi hay quậy phá, đều thích trêu đùa như vậy, mong thiếu hiệp bỏ qua cho!" Người vợ đến gần nói với nàng sau đó ngồi xổm xuống, kéo tay đứa bé, giọng nhẹ nhàng cưng chiều:
"Tiểu Nam, về thôi con! Đừng đùa nữa! Mau về thôi nào!"
"Aaaaaa! Ta không phải là Tiểu Nam! Bà cũng không phải mẫu thân ta! Tiểu ca ca, họ không phải!" Tiểu hài tử hét toáng lên, càng ra sức ôm chặt lấy chân Hàn Băng.
"Nào, Tiểu Nam ngoan nào! Về rồi đùa tiếp, có được không?"
"Bà không phải?! Ca ca, cứu đệ, họ là bắt cóc!"
Tiếng gào thét của đứa bé rất nhanh đã thu hút mọi người vây lại, chỉ trỏ nghị luận.
"Đứa bé này thật nghịch ngợm! Phụ mẫu các ngươi thật cưng chiều nó, như vậy không tốt đâu?"
"Ta mà có đứa bé như vậy, ta sẽ cho nó một trận!"
"Thật là làm phiền người khác mà!"
Những lời nghị luận ngày càng hướng về đôi vợ chồng kia, người vợ thấy vậy khẽ lau khóa mắt ngấn lệ:
"Tiểu Nam ngoan nào, chúng ta cùng về thôi!"
Người chồng thấy vợ mình khuyên bảo lâu quá, bước hai bước đến, hung dữ kéo tay đứa bé:
"Còn đùa giỡn sao? Mau về nhà, thường ngày ta nuông chiều con quá đúng không?!"
"Aaaaaaaa! Ông không phải cha ta! Mau buông ta ra, các người là người xấu! Hu hu hu, ca ca cứu đệ!"
Hàn Băng giữ lấy tay người chồng đang nắm tay tiểu hài tử kia bẻ một cái, sau khi thấy hắn buông tay đứa bé rồi liền đẩy hắn ra xa, chậm rãi lau tay.
"Đây là hài tử của hai người?!"
"Đúng vậy! Là hài tử của chúng tôi! Hài tử này hay đùa giỡn như vậy lắm, mong..."
Không đợi người vợ nói hết, Hàn Băng đã ngắt lời.
"Tiểu hài tử, ngươi tên gì?!"
"Đệ tên là Tiểu Công, không phải là Tiểu Nam! Họ cũng không phải phụ mẫu của đệ!"
"Xấc xược! Tiểu Nam, ta là cha con, đây là mẹ con, con nói vậy không sợ chúng ta buồn sao?" Người chồng vẻ mặt tức giận quát mắng.
Mọi người xung quanh cũng mồm năm miệng mười khuyên nhủ Tiểu Công, an ủi đôi vợ chồng kia.
"May quá, nếu hai người đã là phụ mẫu đứa trẻ này, ta cũng vui vẻ đưa nó về bên gia đình!" Hàn Băng nhìn họ chậm rãi nói, cảm nhận sự cứng nhắc cùng siết chặt trên chân mình, nói tiếp:
"Nhưng mà, trước khi đưa tiểu quyến* đi, mời hai người bồi thường bộ y phục này của ta đã!"
* tiểu quyến: thường chỉ tên gọi chung của con nhà mình, con nhà tôi. Ý ở đây là tiểu quyến của hai vợ chồng kia (con của hai vợ chồng kia).
Lúc này, y phục của Hàn Băng đã loang đầy vết đường đỏ từ cây kẹo hồ lô, một chiếc váy trắng tinh xảo giờ đây trông vô cùng xấu xí bẩn thỉu.
"Chuyện này... Thiếu hiệp, chúng tôi phải bồi thường bao nhiêu ạ? Chúng tôi rất nghèo, với cả đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, mong thiếu hiệp bỏ qua cho?" Đôi vợ chồng hai mắt nhìn nhau, người vợ liền cắn môi ủy khuất.
"Hai!" Hàn Băng đưa hai ngón tay lên.
"Hai lượng bạc?"
"Không."
"Hai mươi lượng?"
"Là hai trăm lượng vàng!" Nàng lắc đầu nói ra con số.
"Hai trăm lượng vàng? Ngươi cướp của đấy à?" Người vợ kinh ngạc hét lên.
"Làm sao? Nhìn hai người quần áo tươm tất chỉnh tề thế kia, lại nhìn đứa bé này, quần là áo lụa, chất vải cũng không phải loại bình thường, nếu không phải là con nhà quan thì cũng là phú hộ giàu có! Hai trăm lượng vàng đã là giá lẻ rồi đấy!
Mọi người xung quanh bắt đầu lên án Hàn Băng, mắng nàng là người vô nhân tính, kẻ chỉ biết lợi dụng người khác đầu cơ trục lợi.
"Đây là con của hai người, lại nhìn cách ăn mặc này, hai trăm lượng vàng không bỏ ra được sao? Đây có phải con hai người không?"
"Chuyện này..." Người vợ nhìn chồng mình, không biết phải làm sao. Người chồng nhăn nhó, hai mắt tức giận nhìn về phía Hàn Băng, không nói lên lời.
Một người trong đám đông ném một viên đá về phía Hàn Băng, to miệng mắng chửi nàng.
"Đồ vô nhân tính! Đồ độc ác! Loại người như người tại sao còn sống và tồn tại chứ! Đi chết đi!"