Cuối cùng khi chỉ còn lại ba hắc y nhân, bọn họ cũng tìm ra được kẻ đứng sau, ngay khi biết được người nọ là ai, Tư Đồ Vũ Thiên liền cười lạnh một cái, mà Hàn Băng cũng có chút ngoài dự đoán với kết quả này, suy nghĩ sâu xa một phen cũng hiểu được nguyên do trong đó.
Sau cùng Hàn Băng cũng vẫn đồng ý với yêu cầu của Thạch Việt, để gã có thể tự tay giết chết kẻ thù.
Thạch Việt được nuốt một viên giải dược, sau khi thuốc có hiệu lực liền tự đứng dậy, ngoại trừ không thể sử dụng nội lực nhưng có thể tự đi đứng lại như bình thường liền nhận lấy thanh kiếm mà Tố Phụng đưa tới, hai mắt căm phẫn từng bước tiến về phía Ngọc Mân đang hoảng sợ run rẩy bị trói vứt ở một bên.
“Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi! Mỗi đêm khi rơi vào giấc ngủ, ta đều nghĩ cách tra tấn ngươi như thế nào mới có thể khiến muội muội hài lòng.” Thạch Việt nắm đầu Ngọc Mân hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, hàm răng nghiến chặt vào nhau vang lên tiếng kẽo kẹt.
Ngọc Mân trợn trừng mắt muốn nói gì đó nhưng lại bị miếng giẻ bịt miệng làm không thốt lên lời, sắc mặt tái mét không ngừng lắc đầu giãy giụa.
“Ngươi thích làm nhục Mộng Nhi đúng không? Vậy đầu tiên ta phải cắt đi đồ vật đã phá hoại cuộc đời muội ấy!!!” Thạch Việt điên cuồng giật tóc kẻ thủ, tay phải vung lên, chẻ đôi đồ vật dưới thân nam nhân, bên tai nghe tiếng kêu gào của Ngọc Mân, vẫn cảm thấy chưa đủ, đợi khi kẻ thù lấy lại hơi thở liền lần nữa đâm thẳng dưới háng hắn ta, trực tiếp chia lìa “hung khí” với chủ nhân của nó.
Tố Phụng nhìn cảnh tượng này cũng có chút cảm thấy thốn hộ đối phương, Vu Cầm thì trực tiếp mang Nam Thiên Sang bay đi ngoại thành luyện tập võ thuật cùng kinh công, Hàn Băng nhàm chán không có việc gì làm liền ngồi nhìn Thạch Việt trả thù cho em gái, đến lúc gã ra tay, hai mắt nàng liền bị Tư Đồ Vũ Thiên che kín mít đến một tia sáng cũng không lọt vào.
“Bẩn, đừng nhìn.”
“…” Hàn Băng có chút cạn lời nhưng cũng không kéo tay hắn xuống, đến khi hai mắt sáng lại thì đã thấy cảnh tượng Ngọc Mân hai mắt rỗng tuếch chảy máu, lỗ tai cũng lỗ mũi bị cắt đứt, hai chân bị chặt bỏ đến tận đùi trên, mười ngón tay nằm la liệt trên mặt đất, cả người thoi thót chút hơi tàn.
Tư Đồ Vũ Thiên trực tiếp bế bổng Hàn Băng lên, từng bước tiến vào trong phòng. “Nhớ dọn dẹp cẩn thận, mùi máu tanh thật khó ngửi.”
“Vâng thưa chủ tử.” Tố Phụng cúi đầu nhận lệnh, đứng ở một bên nhìn Thạch Việt gào khóc như một đứa trẻ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu tên Thạch Mộng.
Vào trong phòng, mỗ nam nhân liền đặt Hàn Băng lên ghế thái sư rồi ngã người nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay lấy một quyển sách ngay đó đưa cho tiểu nhân nhi trong lòng, giọng nói lười biếng. “Băng Nhi đọc cho vi phu nghe đi.”
Hàn Băng nhìn cuốn bí sử Ngạo Hùng Quốc trong tay, chớp chớp mắt hai cái. Cuốn sách này không mỏng, dày hơn một đốt ngón tay, bên trong có ghi chép lại rất nhiều câu chuyện thú vị cùng các đoạn mốc biến đổi trong cung đình triều chính Ngạo Hùng quốc.
Nàng trong lúc rảnh rỗi cũng đọc cuốn này, hiện đã đọc gần hết, chỉ còn lại một vài mẩu chuyện cuối cùng, liền dựa theo dấu trang đã được kẹp lần trước mà mở ra, im lặng đọc tiếp.
Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng đọc thầm cũng chỉ cưng chiều mà cười một tiếng, tay ôm eo nàng, chân gác lên hai chân nàng, dùng tư thế cực kỳ chiếm hữu mà ôm chặt Hàn Băng vào lòng, ngắm nhìn hàng mi cong dài lâu lâu chớp động của người thương.
"Băng Nhi.’
“Ừm?”
“Băng Nhi.”
“Ừm.”
“Băng Nhi.”
“… ta đang đọc sách.” Huynh đừng có gọi ta nữa, để yên ta đọc!
Tiếng cười trầm thấp đầy từ tính vang lên, Tư Đồ Vũ Thiên đặt cằm trên đỉnh đầu nàng. “Chuyện ngày hôm nay, người đứng sau màn nàng tính như thế nào?”
Hàn Băng yên lặng suy nghĩ, ánh mắt dừng trên trang giấy nhưng tâm hồn đã bay lên tận chín tầng mây.
Lộ Ngọc, hiện đang là chính thê của Tể tướng Hàn Hải Nguyên, hoặc có thể nói là “kế mẫu” của nàng.
Hàn Băng có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao bà ta lại nhắm tới mình, lại còn không tiếc mà lấy ra ân tình trả ơn để thuê người giết nàng. Hai người chưa từng gặp nhau, chẳng có lý nào để đột nhiên muốn giết người còn lại cả, trừ phi…
Hàn Băng chợt lóe qua một suy nghĩ trong đầu, lại cảm thấy chuyện đó có chút nực cười vô nghĩa.
Hàn Ân Ý kia muốn giết nàng để làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn chiếm đoạt danh tiếng dùng đàn gọi thú sao? Hay là còn chuyện gì khác mà nàng đã vô tình bỏ qua hoặc không chú ý?
“Băng Nhi? Lại đang suy nghĩ miên man gì vậy?” Tư Đồ Vũ Thiên cười đưa tay nhéo mũi Hàn Băng, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
“Nghĩ lý do tại sao Lộ Ngọc sai người tới giết ta, mặc dù ta và bà ta còn chưa từng chính thức gặp nhau lần nào.” Hàn Băng hồi hồn, cũng không tức giận với hành động vừa rồi của mỗ nam nhân, đầu ngón tay vân vê mép trang giấy.
“Có một khoảng thời gian trước, khi ta cùng tông chủ tiền nhiệm đang đối đầu với nhau, đã vô tình cứu mạng Hàn Ân gì gì kia một lần. Nghe A Nhị điều tra và bẩm báo lại, ả ta bị lão quái vật đó để mắt tới vì mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên. Lần đó ta cũng nghe được một ít thông tin về nàng, nhưng tính cách trong tư liệu điều tra khác quá xa so với nàng của hiện tại, ta còn nghĩ nàng không phải Đại tiểu thư Hàn gia.” Tư Đồ Vũ Thiên nắm lấy một tay nàng xoa nắn.
“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nàng mới là người mang mệnh cách đặc biệt đó nhỉ?!”
Hàn Băng gập quyển sách lại không đọc nữa, nhẹ nhàng lắc đầu. “Phải thì sao mà không phải thì sao? Ta cũng chẳng quan tâm đến danh tiếng hay địa vị, những thứ vô bổ đó còn không quý giá bằng việc ta nằm trên nóc nhà ngắm trăng đếm sao.”
“Ha ha, Băng Nhi thật sự không quan tâm đến những thứ đó?”
“Đối với ta, có thể tự do đi khắp nơi mới là điều quan trọng nhất.” Kiếp trước bị ràng buộc bởi tổ chức quá lâu, cũng đã lăn lộn trong vũng bùn quyền quý nhơ nhuốc nhiều đến nỗi đếm không xuể, Hàn Băng thật sự cảm thấy rất mệt mỏi và có chút phản cảm với những yến tiệc giao lưu xã hội cùng lớp mặt nạ giả dối mà những người đó đeo lên.
“Huynh thì sao, huynh quan tâm đến những thứ đó?”
Tư Đồ Vũ Thiên cười khẽ không trả lời nàng, chỉ nhỏ giọng mắng bên tai Hàn Băng hai chữ “đồ ngốc.”
Sau đó, Hàn Băng cũng đột nhiên cười khẽ, hơi chuyển động người để thoái mái hơn. Nàng nhớ đến lần đó, khi mà nàng hỏi Tư Đồ Vũ Thiên có tình nguyện bỏ lại tất cả mọi thứ như quyền lực, địa vị, tiền tài để cùng nàng đi tới Linh Pháp đảo, hắn đã gật đầu không chút do dự. Và đến hiện tại, câu trả lời vẫn như thế!
“Về chuyện huynh vừa hỏi, tất nhiên…” Hàn Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây vẫn trôi lững lờ. “… tất nhiên là không đáng để bận tâm, nhưng huynh đã làm đến nước này rồi, vậy ta hẳn là phải có chút phản ứng mới được.”
“Vậy Băng Nhi muốn làm gì?” Tư Đồ Vũ Thiên cảm thấy tiểu nhân nhi trong lòng thoáng đã biến thành một tiểu hồ ly lươn lẹo bướng bỉnh, cảm thấy yêu chết sự biến đổi này, không nhịn được mà cong môi, siết chặt tay ôm eo nàng hơn.
“Hình như là ta nghe nói…”
............................
Lộ Ngọc vẫn luôn ở tại trong phủ chăm sóc cho Hàn Hải Nguyên cùng an ủi Hàn Ân Ý, sau đó âm thầm chờ đợi tin tức của Vô Cố Sinh báo lại, nhưng chờ đợi ngày qua ngày lại cũng không thấy người đâu.