“Nguyệt Thân cổ chỉ có thể ký sinh trong cơ thể nữ tử vì nữ giới có thể mang thai, trong bụng nữ giới có khoang sinh sản chứa bào thai mà nam tử không có. Hiện giờ nó chưa chết, còn bị tấn công, loài cổ trùng này rất thông minh, nó có thể cảm nhận chậu nước nguy hiểm không thích hợp để sinh sống.” Nam Thiên Sang ngừng lại một chút tựa như suy nghĩ, sau đó mới nói tiếp.
“Mà các loại trùng cổ thường có một kỹ năng rất đặc biệt, chính là ngửi mùi. Cơ thể nó nhỏ đến không thấy được nhưng bọn chúng đều dựa theo mùi hương xung quanh mà lựa chọn ký chủ để nương nhờ sinh sống. Nguyệt Thân cổ chỉ có thể ký sinh trong cơ thể nữ giới, nếu tỷ lại gần, có khi sẽ bị nó bắn xúc tua rồi chui thẳng vào cơ thể không ra nữa. Muốn bắt nó ra, chỉ có thể nuôi một cổ trùng khác trong cơ thể rồi để hai con đánh nhau trong đó, mà Nguyệt Thân cổ khi bị tấn công hoặc bị thương đều sẽ tiết ra chất độc như này, kết quả cuối cùng…”
Kết quả cuối cùng không cần nói thì mọi người ở đây ai cũng hiểu, cuối cùng chỉ có chết mà thôi!
Biết được sự thật đáng sợ này, ai cũng đều kinh hoàng muốn lùi một bước về sau tránh xa chậu nước, Hàn Băng hài lòng gật đầu với Nam Thiên Sang, tiểu tử này càng học càng tốt, sau này chắc chắn sẽ là một đại y sư cực kỳ tài giỏi.
“Vậy nếu là đàn ông bị ký sinh sẽ như thế nào?” Tố Phụng không kinh sợ mà nhìn chằm chằm vào chậu nước đen đang dần trong suốt trở lại.
“Thử là sẽ biết thôi.” Vu Cầm liếc mắt nhìn đám hắc y nhân tỉnh táo đang run rẩy sợ hãi ở một bên.
“Cái này… đệ cũng chưa từng được nghe nói đến, dù sao Nguyệt Thân cổ rất khó bắt, chủ yếu đều là tự chết sau khi ăn xác ký chủ mà chui ra ngoài.” Nam Thiên Sang gãi đầu đặt tay xuống mặt bàn, để cho Mặc Hoa nhân lúc nước vẫn còn hơi đen uống thử một ngụm.
Nguyệt Thân cổ cảm giác có một loại sinh vật sống đến gần liền nhanh chóng bơi lên mặt nước, thân thể màu đỏ tươi hiện rõ giữa màu nước đen xì, nhưng sau khi xác định được vật sống kia là một loại động vật bò sát, lại còn là giống bò sát không chân máu lạnh liền khinh thường mà chui xuống đáy chậu, nằm im bất động giả chết.
Mặc Hoa không biết cũng không hiểu suy nghĩ của loại trùng sâu kinh dị này, sau khi uống xong một ngụm nước độc liền lắc đầu một cái, quay người bò lại ngón tay Nam Thiên Sang, ngoan ngoãn giả làm một chiếc nhẫn trắng tinh xảo.
“…” Tiểu tử cảm thấy có vẻ như Mặc Hoa khá là khinh thường chất độc này, bởi vì nếu tiểu xà này thích, nó sẽ trực tiếp cuốn lấy đòi thêm hoặc chui thẳng vào nơi có chất độc đó, chứ còn quay lại nằm im ru như này, thì chính là biểu hiện của việc không thích rồi.
Hàn Băng bắt mạch xong sau đó đưa cho Khôi Tinh Ôn một lọ thuốc, nhắc nhở. “Cơ thể Khôi tiểu thư hiện tại có hơi yếu và dễ mệt mỏi, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt, uống thuốc đều đặn mỗi ngày, sau đó ăn chút đồ ăn bồi bổ huyết khí, qua tầm hai tháng là sẽ khỏe lên hẳn. Bởi vì cơ thể người bệnh đã từng bị Nguyệt Thân cổ ký sinh, nên sẽ khó mang thai hơn so với những nữ tử khác.”
Trần Ngọc Thi nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hai mắt lo lắng nhìn về phía Khôi Tinh Ôn, mím môi hỏi Hàn Băng. “Thần y, nữ tử mà không thể sinh con sẽ rất khó để sinh hoạt trong xã hội, thần y có thể chữa trị cho nàng ấy không?”
“Đại tỷ!” Trần Quảng Thần cắt ngang lời Trần Ngọc Thi. “Dù Ôn Nhi không sinh con được thì sao chứ? Người đệ yêu là nàng ấy, không lẽ Ôn Nhi không sinh được con thì đệ sẽ không yêu nàng ấy nữa sao? Còn nữa, đệ nghe nói nữ tử sinh con rất nguy hiểm, Ôn Nhi thân thể yếu ớt, lỡ nàng ấy xảy ra mệnh hệ gì, đệ cũng…”
Khôi Tinh Ôn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng y lại, hai mắt rưng rưng cảm động, khe khẽ lắc đầu. “Đừng nói nữa, ta biết tâm ý của chàng.”
Hàn Băng nhìn một màn uyên ương đằm thắm trước mắt không biết nên nói gì, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng cắt ngang.
“Các ngươi đừng có vội như vậy, để ta nói hết cái đã. Tuy rằng Khôi tiểu thư từng bị tổn thương, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt thì trong vòng năm năm vẫn sẽ mang thai như bình thường thôi.”
Trong ánh mắt ảm đảm của Khôi Tinh Ôn chậm rãi len lói lên tia hy vọng mừng rỡ, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, được Trần Ngọc Thi ôm vào trong lòng. Trần Quảng Thần cũng kìm nén nước mắt mà nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay vị hôn thê, có lẽ cả cuộc đời này, ngày hôm nay chính là ngày mà y cảm thấy hạnh phúc nhất!
Mấy tỳ nữ nha hoàn đi theo sau cũng rưng rức chấm khăn tay lau nước mắt, thật lòng vui mừng vì chủ tử của mình.
Sau một hồi cảm động, cuối cùng thì mọi người cũng bình tĩnh trở lại, Trần Ngọc Thi trực tiếp tiến lên. “Thần y, chi phí khám chữa bệnh của Ôn Nhi hết bao nhiêu, hoặc người muốn chúng ta lấy đồ vật trao đổi cũng được!”
“Vị Khôi tiểu thư này coi như cũng có chút duyên với ta, lấy một lượng vàng làm phí chữa trị là được rồi. Các ngươi có thể trở về phủ đệ của bản thân rồi, đi đi.” Hàn Băng phẩy tay ý muốn đuổi khách, nàng cũng chẳng thiếu chút tiền cỏn con ấy, Khôi Tinh Ôn cũng coi như hợp mắt nàng, coi như thuận tay giúp đỡ một phen.
Ba người sửng sốt một hồi, cũng không nói gì, Trần Quảng Thần từ trong túi móc ra một hộp gỗ, đưa lên cho Hàn Băng coi như phí chữa bệnh. Hàn Băng mở ra, bên trong là mười viên ngọc trai màu đỏ tươi đầy hấp dẫn.
“Lần này đi ta có thấy một loại huyết sò, bên trong chúng có mấy viên huyết ngọc này nên ta liền tiện tay lấy lại, cũng không biết là có quý hay giúp ích gì với ngươi hay không…” Trần Quảng Thần vẫn cảm thấy bản thân đưa trả phí chữa trị như vậy thật quá thiệt thòi cho đối phương, có chút rối rắm. “… ngày mai ta sẽ cho người đưa ngân lượng qua, hi vọng thần y không chối bỏ.”
Hàn Băng cũng không biết huyết ngọc này là loại gì, tác dụng như thế nào nhưng vẫn thu nhận rồi lắc tay từ chối. “Thôi không cần đâu, đồ vật này coi như phí khám chữa bệnh, ta chỉ nhận cái này thôi. Sau này các người nhớ chăm sóc bệnh nhân cho thật tốt là được.”
“Chắc chắn!”
Đoàn người rất nhanh đã rời đi, chỉ còn lại nhóm người Vu Cầm cùng đám hắc y nhân bị bắt kia. Tố Phụng rất tò mò nếu như Nguyệt Thân cổ đi vào cơ thể nam nhân sẽ như thế nào, liền cùng hai người Vu Cầm và Nam Thiên Sang bắt đầu giày vò bọn họ.
Hàn Băng nghiên cứu huyết ngọc một hồi, cảm thấy nó ngoại trừ việc sáng trong lấp lánh và to tròn ra, thì thật chẳng có tác dụng gì, liền cất bỏ vào trong tay áo rồi vứt thẳng vào trữ nạp giới.
Tư Đồ Vũ Thiên kéo nàng ngồi lên đùi hắn, nhìn nhóm người kia bắt đầu một màn bức cung tra tấn mới, nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
“Băng Nhi, nếu sau này chúng ta không có con cũng không sao, ta còn mong nàng mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta, nếu như đứa trẻ được sinh ra rồi tranh giành nàng với ta, ta sẽ rất tức giận. Nhưng nếu đứa nhỏ là con gái, vậy ta hi vọng nó cũng thông minh đáng yêu giống như nàng.”
Mặt Hàn Băng có chút đỏ lên, liếc mắt trừng hắn một cái. “Gì mà sinh con với chả không sinh con chứ?! Huynh thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Ừm, vi phu không biết xấu hổ! Bởi vậy mới có thể theo đuổi được thê tử chứ!” Tư Đồ Vũ Thiên cười khẽ ôm chặt lấy nàng, sau đó còn nhân cơ hội không ai chú ý trộm hôn tiểu mỹ nhân một cái.
Hàn Băng thật hết cách với mỗ vô sỉ này, chỉ có thể dung túng hành động của hắn, trong lòng càng ngày càng mềm mại, hạnh phúc.
Cuối cùng khi chỉ còn lại ba hắc y nhân, bọn họ cũng tìm ra được kẻ đứng sau, ngay khi biết được người nọ là ai, Tư Đồ Vũ Thiên liền cười lạnh một cái, mà Hàn Băng cũng có chút ngoài dự đoán với kết quả này, suy nghĩ sâu xa một phen cũng hiểu được nguyên do trong đó.