“A, hôm nay phải giải độc cho Khôi tiểu thư.” Nam Thiên Sang đột nhiên nhớ ra hô lên, sau đó chớp mắt nhìn chằm chằm mấy tên hắc y nhân vẫn nguyên vẹn còn lại.
Hàn Băng gật đầu ra hiệu với Tố Phụng để nàng ấy ra mở cửa cho mấy người Khôi phu nhân, đến khi nhóm người tiến vào giữa sân, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn đáng sợ bên trong liền bốn mắt nhìn nhau, không biết nên tiến hay lùi, nên đi vào tiếp hay ra ngoài chờ.
Trần Quảng Thần nhíu mày nhìn mấy gã y phục lộn xộn đang quằn quại lăn lộn ở một góc, lại nhìn những kẻ bị bắt trói vẫn còn thanh tỉnh kia, chỉ cần nhìn sơ qua một cái, y liền biết được những kẻ bị bắt kia chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cũng nhanh chóng suy ra thân phận của bọn chúng, chỉ là không biết, nhóm người này là nhắm vào ai.
“Hai vị, những người này là nhắm vào Ôn Nhi mà đến sao?” Trần Ngọc Thi tính tình hảo sảng trực tiếp hỏi thẳng.
“Không.” Hàn Băng lắc đầu, trong lòng dâng lên hảo cảm với vị tiểu thư nhà tướng quân này. “Là nhắm vào ta mà đến.”
“Ra là vậy.” Trần Ngọc Thi thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Nếu hôm nay ngài bận, vậy Ôn Nhi muội ấy…”
“Không sao, ta sẽ bắt cổ trùng giúp Khôi tiểu thư.”
Vu Cầm không cần người nhắc nhở đã đi mời Khôi Tinh Ôn ra ngoài, Tố Phụng đơn giản mà mạnh bạo nhét giẻ vào miệng mấy tên hắc y đang rên rỉ đau đớn ở đằng kia, yên lặng đứng một bên đợi lệnh.
Nam Thiên Sang nhanh tay nhanh chân mang lên một chậu nước ấm, Hàn Băng lần lượt thả vào bên trong ba viên đan dược màu đỏ, sau đó lại đổ hết vụn lam ngọc lấy từ Thủy Linh Ngư vào, chậm rãi khuấy đều lên.
Đợi cho hỗn hợp hoàn toàn hòa quyện lại với nhau rồi đột nhiên trở lên trong suốt óng ánh lạ thường, Hàn Băng mới đưa cho Khôi Tinh Ôn một viên đan dược mà nàng vừa luyện chế ngày hôm qua. “Uống đi, đây là thứ mà vị hôn phu của tiểu thư cực khổ lấy về đấy.”
Khôi Tinh Ôn thoáng cảm động nhìn về phía Trần Quảng Thần, không chút do dự mà nhận lấy, nuốt vào.
Hàn Băng vươn tay rót cho đối phương một ly trà, trà đưa được nửa đường đột nhiên cứng lại, sau đó Hàn Băng như không có việc gì, nhét ly trà đó vào tay Tư Đồ Vũ Thiên, hạ mắt. “Tiểu Sang, rót trà cho Khôi tiểu thư.”
Nam Thiên Sang không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, nhanh chóng rót cho Khôi Tinh Ôn một ly trà.
“Cảm ơn.” Khôi Tinh Ôn nhận lấy, dịu dàng gật đầu.
“Không có gì.” Nam Thiên Sang hì hì cười, chớp mắt nhìn chằm chằm chậu nước đang bốc hơi lên cao mặc dù nó không nóng đến như vậy.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn ly trà trong tay, cực kỳ thoải mái tự nhiên mà cúi đầu nhấp một ngụm, trong lòng vui gần chết nhưng ngoài mặt không thể hiện chút cảm xúc nào.
Hàn Băng đợi cho chậu nước bốc hơi lên nghi ngút, hơi nước cũng chuyển dần sang màu tím nhạt mới nắm tay phải của Khôi Tinh Ôn lên, lưỡi dao sắc bén rạch thẳng một đường không nông không sâu trong lòng bàn tay bệnh nhân, sau đó trực tiếp ấn tay nàng ấy vào trong nước.
Chỉ trong nháy mắt khi tay Khôi Tinh Ôn tiếp xúc với dược nước trong chậu, toàn bộ hơi nước lấy mắt thường có thể nhìn thấy mà ít đi, chẳng bao lâu liền nhìn rõ chuyện gì xảy ra dưới mặt nước.
“Có thể sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng là sẽ qua ngay.” Hàn Băng giữ chặt tay bệnh nhân không cho rời khỏi nước thuốc, bình đạm nhắc nhở.
Khôi Tinh Ôn cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó đang động đậy, sau đó một cơn đau đớn đột ngột kéo đến, giống như thứ đó đang điên cuồng gặm cắn khoang bụng nàng muốn chui ra ngoài.
Trên trán Khôi Tinh Ôn hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, lại chỉ kiên cường cắn chặt răng kìm nén không kêu lên tiếng, một tay còn lại ôm chặt bụng, cả người run rẩy nhìn chằm chằm vào trong chậu nước.
Trần Quảng Thần lo lắng rút khăn tay ra lau mồ hôi cho vị hôn thê, trong lòng hận bản thân không thể chịu đựng đau đớn cho người thương, nhìn nàng khổ sở nhíu chặt mày mà lòng y như tan nát thành từng mảnh.
Trần Ngọc Thi cũng vô cùng lo lắng đứng bên cạnh Khôi Tinh Ôn, hai tay giữ lấy vai khuê mật*, mím môi nhìn về Hàn Băng, không biết chuyện đau đớn như này bao giờ mới kết thúc.
*khuê mật: bạn thân (là nữ).
Cổ trùng từ trong khoang sinh sản của Khôi Tinh Ôn chậm chạp theo đường máu mà bơi lên, dựa theo mùi hương hấp dẫn bơi đến gần vết thương trong lòng bàn tay của ký chủ, lại như có chút sợ hãi mà chần chừ do dự không dám chui ra ngoài.
Hàn Băng cảm nhận được sự thông minh của cổ trùng, kéo môi cười một cái, lại thêm một viên đan dược vào trong nước.
Đan dược gặp nước nhanh chóng tan ra, nước trong chậu từ màu đỏ nhạt chớp mắt biến thành màu đỏ ngầu, cổ trùng không chịu nổi sức dụ dỗ của mùi vị cực kỳ hấp dẫn bên ngoài, nhanh chóng từ miệng vết thương trên tay Khôi Tinh Ôn chui ra ngoài, thoải mái vui vẻ bơi lượn trong chậu nước, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng thơm ngon.
Ngay khi cổ trùng chui ra khỏi cơ thể Khôi Tinh Ôn, Hàn Băng liền kéo tay nàng ấy ra, đơn giản rắc lên một ít thuốc bột màu trắng rồi quấn chặt băng vải giúp bệnh nhân cầm máu.
“Xong rồi sao?” Trần Ngọc Thi thấy hành động của Hàn Băng liền dò hỏi, trong lòng hi vọng mọi việc đã thành công.
Hàn Băng gật đầu một cái không nói gì, băng bó vết thương thật tốt, sau đó mới nhìn về vật thể kỳ lạ trong chậu nước thuốc.
Màu đỏ ngầu bên trong đã rút đi hết để lại màu nước trắng trong lấp lánh, một con giun màu đỏ tươi bơi loạn trong chậu, dường như cảm thấy chỗ ở mới này rất rộng rãi thoải mái.
Lòng bàn tay Trần Quảng Thần chảy đầy mồ hôi, lưng áo phía sau chẳng biết đã ướt nhẹp từ bao giờ, mà trên trán y, từng hạt mồ hôi to như hạt đầu theo cơ mặt chảy xuống dưới cằm rồi rơi xuống mặt đất. Hai tay y run lên nhè nhẹ, Khôi Tinh Ôn bị y nắm tay cũng cảm nhận được điều đó, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc cố gắng nở ra một nụ cười, tựa như an ủi cùng dỗ dành mà lắc đầu.
Tư Đồ Vũ Thiên liếc nhìn cổ trùng trong chậu nước một cái sau đó không nói gì, Nam Thiên Sang đặc biệt tò mò với con sâu này, móc ra một chiếc kim châm thử đâm nó một cái.
Nguyệt Thân cổ đã trưởng thành trong cơ thể Khôi Tinh Ôn, về sau lại được nước thuốc của Hàn Băng bồi bổ nên hiện tại nhìn lớn bằng một ngón trỏ, dài tầm mười phân, cả người dẹp lép uốn lượn thân mình bơi qua bơi lại như một con đỉa đáng sợ, ngay khi bị Nam Thiên Sang tấn công trúng, cả người nó liền vùng vẫy mạnh mẽ, từ đỉnh đầu nhanh chóng phun ra một đống xích tu màu xanh lục mò mẫn tìm hung thủ, nước dược bên trong chỉ trong chớp mắt đã biến thành màu nâu đen, tản mát ra một mùi tanh nồng gay mũi.
Nam Thiên Sang nhìn phản ứng của cổ trùng liền chớp chớp mắt hai cái, thu kim châm lại, nhìn đầu kim đã chuyển thành đen xì liền nhanh tay gõ đầu Mặc Hoa một cái, muốn thử xem loại độc này có ảnh hưởng đến tiểu bạch xà được không.
Vu Cầm nhìn kim châm biến thành màu đen cũng nổi lên chút hứng thú mà bước đến gần hơn một chút, nhìn chậu nước đen ngòm như mực, không biết tìm đâu ra một lọ gốm sứ màu xanh, đưa tay muốn múc nước cất đi liền bị tiểu tử ngăn lại.
“Vu Cầm tỷ tỷ, tỷ là nữ tử, không nên đến gần, nó còn chưa chết.” Nam Thiên Sang chặn tay Vu Cầm lại lắc đầu.
“Hả, tại sao?” Vu Cầm nhướm mày.
“Nguyệt Thân cổ chỉ có thể ký sinh trong cơ thể nữ tử vì nữ giới có thể mang thai, trong bụng nữ giới có khoang sinh sản chứa bào thai mà nam tử không có. Hiện giờ nó chưa chết, còn bị tấn công, loài cổ trùng này rất thông minh, nó có thể cảm nhận chậu nước nguy hiểm không thích hợp để sinh sống.”
…