Chỉ trong chớp mắt, từ bốn phương tám hướng xuất hiện hơn mười bóng đen bay đến, ánh sáng sắc lạnh của kim loại lóe lên đâm về phía nàng, mỗi một phương hướng đều mang theo sát khí nồng nặc cùng mùi máu tanh nguy hiểm.
Chỉ cần cảm nhận một chút khí tức mà bọn họ phát ra thôi Hàn Băng liền biết, trên tay những kẻ này dính không ít máu người.
Thân hình nàng uyển chuyển tránh né, hạ thấp người tránh đi mũi kiếm đầu tiên đâm tới sau đó đưa tay lên đập một phát vào ngực hắc y nhân, thân hình gã ngay lập tức bắn ngược ra sau, nặng nề va trúng tường rồi dội ngược lại ngã xuống đất, co người nằm dưới đất rên rỉ.
Chuyển biến quá nhanh khiến nhóm người áo choàng đen không kịp dừng lại, chỉ có thể biến đổi chiêu thức càng thêm quyết tuyệt đánh đến, từng chiêu từng đòn đều muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Những bóng đen giống như u linh liên tục di chuyển trong sân, mà Hàn Băng lại đứng ở giữa sân đơn giản phá giải đòn đánh của bọn họ, bước chân di chuyển chưa từng rời quá bán kính một mét.
Tư Đồ Vũ Thiên đứng ở giữa cửa yên lặng nhìn nàng không ra tay. Băng Nhi đã nói muốn tự mình xử lý mấy con chuột lén lút đó, hắn không thể làm nàng mất hứng được!
Nhìn sơ qua thế trận trong sân, Tư Đồ Vũ Thiên liền biết nhóm người đó không phải đối thủ của Hàn Băng, nghiêng người khoanh tay dựa vào cửa, ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịnh nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, trong lòng dâng lên niềm tự hào vô bờ, tiểu nhân nhi mạnh mẽ đó chính là nữ nhân mà hắn nhìn trúng!
Chỉ trong chớp mắt, Hàn Băng liền đánh ngã thêm hai gã hắc y, mấy người còn lại có chút do dự mà nhìn nhau, sau đó dưới sự chỉ huy của kẻ dẫn đầu, đồng loạt xông lên chĩa kiếm vào Hàn Băng.
“Giết!”
Hàn Băng nhẹ nhàng tung người bay lên không trung, đá bay tay cầm kiếm của một hắc y nhân, nàng ở trên không vận sức xoay người một vòng đưa tay ra bắt lấy chuôi kiếm bay đến, theo thói quen mà truyền linh khí vào trong thân kiếm, lật tay quét qua một đường.
Keeng!
Trong nháy mắt va chạm, hơn năm thanh kiếm trên tay đám người áo choàng đen đột nhiên gãy vụn, lực xung kích thổi bay bọn họ ra sau, người nào nội lực không đủ liền ngã lăn ra đất hộc máu.
“Không ổn! Rút lui!” Tên cầm đầu cảm thấy tình huống phát sinh ngoài dự đoán ngay lập tức hạ lệnh rút quân, xoay người nhún chân muốn dùng kinh công chạy trốn.
“Tưởng nơi này là nơi muốn đến thì đến, muốn đi liền đi sao?”
Hàn Băng cười lạnh dẫm mạnh chân xuống dưới đất, những mảnh kiếm vỡ theo lực chấn động bay lên giữa không trung, Hàn Băng nắm chắc thanh kiếm trong tay đồn lực, mạnh mẽ chém một đường mang theo kiếm khí mãnh liệt cắt gió mà đi, những mảnh vụn kim loại cũng theo đó bay tán loạn ra xung quanh, chuẩn xác đâm vào động mạch chính trên chân đám người đang muốn chạy trốn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Âm thanh thân thể va chạm mặt đất liên tục vang lên, mười hai hắc y nhân đồng loạt từ trên trời rơi xuống, giống như hải âu bị trúng mũi tên, nằm liệt trên mặt đất rên rỉ.
Tên thủ lĩnh cũng bị trúng một mảnh kim loại, nhưng có lẽ nhờ vào nội lực thâm hậu, chỉ thoáng dừng lại một chút liền vận khởi khinh công muốn tiếp tục chạy trốn bảo toàn tính mạng.
Tư Đồ Vũ Thiên híp hai mắt lại, tay phải đưa lên phất nhẹ một cái, một luồng kình phong từ tay hắn bay ra, cuốn chặt lấy hắc choàng y ở trên không trung, lưỡi gió cắt qua y phục gã, những mảnh vải bay tung tóe trong gió.
Gã hắc y như vừa bị lăng trì xử tử, cả người máu me bê bết không chỗ nào lành lặn nặng nề rơi xuống mặt đất, lồng ngực phập phồng, tứ chi giang rộng không động đậy nổi, cứ như vậy mà ho ra một đống máu đỏ, trực tiếp nhuộm đỏ cả mặt cùng cổ của gã.
Vu Cầm cùng Tố Phụng từ sau khóm trúc nhảy xuống, linh hoạt đem nhóm người đột nhập trói chặt lại, đồng thời quen cửa quen nẻo mà bẻ trật khớp cằm của bọn chúng, tránh việc có người cắn lưỡi hoặc cắn thuốc độc tự sát.
Ngay khi thân ảnh hai người Vũ Cầm xuất hiện, tên thủ lĩnh mới vô lực hoảng hốt nhận ra, trong cả biệt viện này, ai ai cũng đều là cao thủ!
Lúc nãy khi đang thám thính tình hình xung quanh, gã không hề cảm nhận được hơi thở nào khác trừ hai người trong phòng, thậm chí là tên nam nhân đứng khoanh tay dựa cửa kia, cũng là sau khi bị cuồng phòng tấn công gã mới nhìn thấy được.
Hàn Băng nhìn một loạt những động tác thuần thục của hai người yên lặng không nói gì, vứt bỏ thanh kiếm đã hiện lên một vài vết nứt trong tay xuống đất, chậm chạp đi tới trước mặt tên thủ lĩnh.
“Là ai sai ngươi đến đây lấy mạng ta?” Hàn Băng cúi đầu nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất, giọng nói không nóng không lạnh chậm rãi vang lên.
Tên thủ lĩnh nhắm chặt hai mắt lại, dùng hành động trực tiếp nói cho nàng biết, dù có làm gì gã, gã cũng sẽ không trả lời nàng.
Đối với một người kín miệng như vậy, Hàn Băng cũng không tỏ ra thất vọng hay tức giận, chỉ đơn giản mà nhún vai một cái.
“Vu Cầm, đem bọn chúng cột cho chắc, cho Tiểu Sang dùng bọn họ làm vật thử nghiệm thuốc dần dần đi.” Hàn Băng cũng không quan tâm đến mấy người đó, gật đầu với Khôi Tinh Ôn được nha hoàn đỡ ra ngoài cửa kiểm tra xem có chuyện gì không một cái, cuối cùng đóng cửa tắt nến đi ngủ.
Khôi Tinh Ôn là một nữ tử vô cùng thông minh, nhìn thấy hơn chục người nằm la liệt trong sân cũng không tò mò muốn đi tìm hiểu chuyện vừa xảy ra, chỉ đơn giản gật đầu với hai người đang trói đám hắc y một cái xong liền quay người về phòng, yên lặng đóng cửa lại.
Tố Phụng nhìn thấy đa số người trong đám hắc y đều thanh tỉnh, liền đơn giản đưa tay đánh ngất bọn họ, sau đó động tác thuần thục mà lột sạch y phục trên người mấy người đó chỉ để lại một lớp quần mỏng dưới thân, nhét vải bịt miệng tránh cho mấy tên này tỉnh dậy giữa chừng làm ồn đến hai vị chủ tử, trói gô tất cả vào hòm non bộ núi giả giữa sân, dưới hòm non bộ đầy người rồi thì trực tiếp treo ngược chân mấy người còn thừa lại lên đỉnh núi giả nhọn hoắt đó, để mặc đám người đó phơi sương đêm hứng gió lạnh ngoài trời, đồng thời cung cấp một ít chất dinh dưỡng cho đàn muỗi nhỏ.
Đến ngày hôm sau, khi Nam Thiên Sang ra khỏi phòng liền nhìn thấy một nhóm người cởi trần bị buộc ở hòm non bộ. Thân trên mấy người đó không mặc gì, miệng bị bịt kín hai mắt tràn đầy tơ máu, hai tay hai chân bị cột lại thành một bó, cả người từ trên xuống dưới đâu đâu cũng nổi lên vô số vết đỏ mẩn đáng sợ, thậm trí còn có người cả mặt sưng phù lên như đầu heo.
“…” Nam Thiên Sang xoa xoa hai mắt một cái cho đỡ mờ, lạnh lùng lướt mắt qua mấy người đó gõ cửa phòng Vu Cầm. “Vu Cầm tỷ tỷ, hôm nay chúng ta học gì vậy?”
Vu Cầm từ trong phòng mở cửa bước ra, cả người sạch sẽ gọn gàng, trên tay ôm một túi vải không lớn không nhỏ, ánh mắt sắc bén thanh tỉnh không giống như người vừa ngủ dậy, gật đầu với tiểu tử một cái rồi bước đến giữa sân. “Hôm nay tiếp tục học thêm một loại độc dược mới, sau đó sẽ ôn tập lại những kiến thức đệ đã học, sau đó thí nghiệm lên đám người kia.”
“Vâng.” Nam Thiên Sang rất nhanh dâng lên tinh thần học tập, mặc dù bầu trời mới bắt đầu ló dạng, ánh sáng không quá đầy đủ cũng không khiến cậu cảm thấy khó khăn, nhanh chóng ngồi xuống bàn đá nghiêm chỉnh nhìn Vu Cầm mở túi dược liệu ra.
"Đây là Thủy Sương Huyết độc, sau khi uống vào chỉ cần tiếp súc với nước dù ít hay nhiều thì vẫn sẽ phát độc. Triệu chứng phát độc xảy ra trong ba ngày, ngày đầu cả người sẽ bắt đầu sưng phù lên hai mắt trũng sâu, xương cốt đau nhức rời rạc như muốn gãy.
Ngày thứ hai, máu cùng nước trong người sẽ nhẹ nhàng theo những lỗ chân lông thoát ra ngoài, khí toát ra có màu hồng nhạt mờ ảo giống như sương sớm, cả người tràn ngập trong thống khổ tuyệt vọng, cảm nhận sinh mệnh dần dần mất đi.
Ngày thứ ba sẽ không thể cứu được nữa, toàn bộ máu cùng nước trong người sẽ hoàn toàn thoát hết ra ngoài, làn da sưng phồng sẽ xẹp dần xuống đến khi dán vào lớp xương trong người, chính là tình trạng da bọc xương đúng nghĩa."