"Là con tôm á? Đơn giản vậy sao?" Phạm Minh Thuận chớp mắt không tin.
"... Ừ."
Chiêu Quan ngồi đối diện hai người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Hàn Băng.
Băng công tử này không đơn giản! Một người xuất thân từ một thành trấn nhỏ làm sao lại có thể tuyệt trác* như vậy chứ?
*tuyệt trác: tài năng vô cùng tốt, vô cùng tài giỏi.
Trong lòng Chiêu Quan rối như tơ vò. Một phần muốn kết giao với người có tài lực nhưng lại ngại thân thế của đối phương quá cao. Một phần lo lắng nghi ngờ của mình về Hàn Băng là sai! Nếu Hàn Băng chỉ đến từ một thành thị nhỏ vậy không phải là làm cho thân phận của hắn bị vấy bẩn sao? Hắn sẽ không hạ thấp thân phận như Phạm Minh Thuận kia, tự do kết giao bằng hữu không phân biệt giàu nghèo!
Chiêu Quan rối rắm cũng không có ai để ý, thời gian nửa phút rất nhanh liền trôi qua nhưng không có ai trả lời được. Gần sáu trăm người, tính cả những người đứng một bên, nhưng chỉ ở lại được sáu người, tỷ lệ gần như một phần một trăm vậy!
"Mời những người đang đứng di chuyển ra ngoài! Hẹn gặp lại mọi người trong hội đố đèn lần sau!" Nghiêm Thanh vẻ mặt thật thà nhìn những thí sinh đi ra khỏi trang viên.
Từ một nghìn năm trăm người qua vòng một còn một nghìn hai trăm linh hai người, bây giờ lại mất đi năm trăm tám mươi sáu người nên số người còn ngồi tại chỗ này không bằng một phần hai số người lúc đầu!
Sáu trăm mười sáu người ngồi trong trang viên này khá thưa thớt, nhìn qua có cảm giác tiêu điều cùng hiu quạnh.
"Mời mọi người đứng lên, di chuyển lên những bàn trên này. Chúng ta sẽ tiếp tục vòng số bốn!" Nghiêm Thanh chậm rãi nói.
Mọi người nghe thấy vậy cũng nhanh chân đứng lên, di chuyển dần lên những cái bàn trống trước mặt.
"Băng huynh đệ, ngươi phải ngồi chung với ta đó nha! Chúng ta sẽ là một tổ đội mạnh nhất, mặc dù huynh giỏi hơn ta nhưng ta sẽ không khiến huynh mất mặt đâu!" Phạm Minh Thuận khoác một tay lên vai Hàn Băng, khuôn mặt đáng đánh đòn nói.
Hàn Băng đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất. Nếu là kiếp trước, Phạm Minh Thuận này cánh tay đã sớm cụt rồi!
"Được! Nhưng Phạm công tử, làm phiền công tử bỏ tay ra khỏi vai tại hạ, tại hạ thật không quen."
Nghe Hàn Băng nói vậy Phạm Minh Thuận hơi nghiêng đầu qua nhìn Hàn Băng. Lúc này đây hắn mới để ý thấy, Hàn Băng vậy mà thấp hơn hắn một cái đầu, thân hình nhỏ bé yếu ớt giống như một... cô nương vậy!
Bị suy nghĩ của bản thân mình hù dọa, Phạm Minh Thuận lắc đầu, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi vai nàng cười gượng.
"Ha ha.."
Chiêu Quan đi đằng sau quan sát hai người, đôi mắt lóe lên tia sáng hiểu rõ.
"Chúng ta ngồi đây đi!" Sau khi mọi người lục tục ngồi xuống, Hàn Băng và Phạm Minh Thuận mới chọn một bàn trống mà đặt mông.
Bởi vì số lượng người còn lại là sáu trăm mười hai người nên chỉ mất một trăm hai mươi ba bàn dư hai người, mà Hàn Băng và Phạm Minh Thuận ngồi chung nên vừa đủ. Mặc dù hai người nhìn khá lẻ loi nhưng nhờ có Phạm Minh Thuận lên không khí của bàn cũng không bị đè nén bao nhiêu.
Hàn Băng chọn bàn gần ngay thảm đỏ nên có thể nhìn mọi thứ bao quát hơn một chút ít.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên ổn định mọi người lại. Tiếp đó là những thư đồng thi nhau mang một chiếc đèn lồng hoa sen màu đỏ lên, bên trong có thắp một ngọn nến nho nhỏ.
"Vòng thi số bốn, chúng ta sẽ thi đố đèn liên hoa*. Mỗi người sẽ viết một đoạn thơ ngắn nói về hoa sen, trong đó phải có một chữ "tinh" và một chữ "đời". Thời gian là năm phút, hi vọng mọi người nắm chặt thời gian, chúng ta bắt đầu thôi!"
*liên hoa: hoa sen.
Nghiêm Thanh vừa dứt lời thì hai tiếng trống liên tiếp liền vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu.
Hàn Băng để cho Mộ Anh Thiên ngồi vào một bên mài mực khiến Phạm Minh Thuận trố mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền bình thản trở lại. Thư đồng của Phạm Minh Thuận cũng nhờ vậy mà hưởng lây, được đặt cách cho phép ngồi xuống giống Mộ Anh Thiên mà mài mực.
Hàn Băng ngẫm nghĩ một hồi liền chép ra bốn câu thơ.
"Lá xanh thăm thẳm lòng Bi,
Dũng cành vươn thẳng, thoát ly bùn sình.
Nâng nụ sắc Trí kết tinh,
Nở thành hoa thắm lung linh giữa đời*."
(Nguồn: google sama.)
Sau khi hoàn thành bài viết của mình Hàn Băng liền dừng bút lại, thổi khô mực trên giấy rồi cuộn tờ giấy lại, đặt vào bên trong liên đăng* trước mặt. Phạm Minh Thuận bên này cau mày suy nghĩ một hồi rồi mới đặt bút viết xuống một đoạn thơ ngắn, làm giống các bước Hàn Băng làm, đặt bài thơ của mình vào hoa đăng trước mặt.
*liên đăng: lồng đèn hoa sen. (Liên:sen; đăng: đèn, đèn lồng.)
Thư đồng thấy hai người hoàn thành xong bài thi của mình rồi liền ôm lấy liên đăng trên bàn, chậm chạp mang đến chỗ ban giám khảo.
Lúc này, Từ lão giả ngồi ngoài cùng dự định đưa tay tiếp lấy liên đăng thì thái tử Minh Khang Chiêu bỗng lên tiếng.
"Từ lão giả, các người tạm thời cứ nghỉ ngơi đi, vòng này ta sẽ nhận ba liên đăng bất kì đầu tiên vậy! Như thế có được không?!"
"Đa tạ thái tử quan tâm, ngài nói như thế nào thì chính là như thế đó! Vậy... thư đồng này, phiền ngươi mang liên đăng này qua bên bàn của thái tử đi"
Từ lão giả cung kính cúi đầu đồng ý, không dám trái lời.
Thư đồng vội vã xoay người mang liên đăng đến bàn thái tử rồi lui xuống. Mọi người ở đây nghe thái tử lại nhận ba liên đăng hoàn thành đầu tiên chấm điểm khiến họ vui mừng một trận, vắt óc mà suy nghĩ.
Thái tử Minh Khang Chiêu cẩn thận cầm hai tờ giấy trong liên đăng, chậm rãi mở ra đọc.
Mặc dù bài thơ của Phạm Minh Thuận không được hay như của Hàn Băng nhưng cũng coi như không tệ nên bài liền được giữ lại.
Thái tử Minh Khang Chiêu cầm bài thơ của Hàn Băng đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng lại không hiểu hết được ý nghĩa của bốn câu thơ này.
"Nhân lão giả, bổn cung có thể phiền ngài một chút không?"
"Thưa thái tử, không biết ngài có gì căn dặn thần?" Nhân lão giả là một lão nhân có khuôn mặt cực kì phúc hậu, nhìn giống như phật Di Lặc, rất hiền hòa.
"Làm phiền ngươi qua bên này, giúp bổn thái tử một chút." Thái tử vẻ mặt cười ôn nhu.
Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương ngồi bên cạnh ghé đầu qua nhìn một lượt bài thơ một lần, cảm thấy ý vị sâu xa trong bài thơ thì khẽ nhấc mày. Nhị hoàng tử, nhị công chúa cũng tò mò nhìn qua đây. Tứ công chúa ngồi cuối tinh nghịch rời khỏi chỗ ngồi, lon ton chạy đến chỗ thái tử.
Nhân lão giả rời mông khỏi ghế, lưng thẳng tắp đứng dậy, lê thân thể già nua của mình qua đó.
Thái tử đưa bài thơ của Hàn Băng cho Nhân lão giả xem khiến ông sửng sốt một hồi. Khi đọc qua bài thơ một lần, Nhân lão giả càng thêm kinh ngạc, vuốt chòm râu trắng bạc.
"Quả là tuyệt diệu! Lại có thể viết ra một bài thơ như vậy a!"
"Nhân lão giả, ý của ngươi là gì?" Tứ công chúa tò mò hỏi.