"Ngươi... Đáng chết!" Phúc Nhậm Tạ nhìn về phía Cơ Nhi bằng ánh mắt chết chóc muốn hội tụ nội lực đến lòng bàn tay lại nhưng không thể.
"Đừng cố gắng nữa, vô ích thôi!" Cơ Nhi chậm rãi đứng dậy, cảm giác sợ hãi vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện. "Trước khi tiến vào đây ta đã uống Tạng Độc Phân Thi. Ngươi cũng biết tác dụng của loại độc này mà, đúng không? Ha ha ha ha ha!"
Tạng Độc Phân Thi có tác dụng đổi máu người uống thành kịch độc trong kỳ độc, nếu người thường uống phải, sau hai canh giờ nội tạng sẽ thối rữa, các khớp xương dần mục nát phân ly, thất khiếu đổ máu, hồn về Tây Thiên.
Còn về phần người uống, nếu trong ba canh giờ không uống thuốc giải sẽ biến một độc nhân thân toàn kịch độc, chạm vào nơi nào nơi đó liền biến thành địa ngục luyện độc. Sau bốn canh giờ cơ thể sẽ tự động nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ, máu trong người cũng hóa thành khói độc bay khắp nơi, nếu vô tình hít phải liền mệnh táng hoàng tuyền.
"Hộc hộc... giết hắn.." Phúc Nhậm Tạ đè nén nồng ngực đau nhức cùng ngụm máu tanh đang dâng lên, rít từng chữ qua kẽ răng. "Mau bắt hắn lại, băm thây vạn đoạn vứt cho chó ăn!"
Phúc Lâm đáp vâng một tiếng, thuộc hạ phía bên dưới liền theo ánh mắt của hắn mà hành động.
Cơ Nhi lảo đảo rút ra một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo ra dùng tay miết vào lưỡi kiếm khiến máu tươi chảy đều thân kiếm, trực tiếp điều khiển nội lực phi đến, đâm thẳng vào tim của đối thủ.
"Hự!" Đệ tử bị đâm cảm giác nơi vết thương vô cùng nóng cháy, lảo đảo lui lại, mắt mở to không tin bản thân sẽ chết như vậy.
Bịch! Rầm!
"Cẩn thận hắn! Bây giờ hắn chính là một kỳ độc nhân!"
"Hạn chế tiếp xúc trực tiếp với đối thủ, cố gắng không chạm vào người... a!"
Cơ Nhi giống như một u linh, liên tục di chuyển tấn công những đệ tử xông đến, dựa vào ưu thế không một ai dám tiếp cận mà hoành hành ngang dọc.
Chỉ trong chớp mắt đã đánh ngã hơn mười người, những đệ tử trúng độc đều lăn lộn dưới mặt đất kêu gào. Dù sao thì trên lưỡi kiếm đã nhuốm đầy máu của nàng, dù chỉ bị thương nhẹ vẫn sẽ trúng độc bỏ mình!
"Lão quái vật, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!" Cơ Nhi hơi thở nặng nề, chỉ mũi kiếm về phía Phúc Nhậm Tạ.
"Hừ! Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có thể đánh bại được bản tông chủ sao? Mơ tưởng!" Điều chỉnh lại hơi thở cùng dao động bên trong cơ thể, Phúc Nhậm Tạ lau đi vết máu ở cằm, hướng không trung hất hàm. "Ám vệ tử sĩ, giết hắn!"
Dứt lời, hơn mười hắc y nhân từ trên đỉnh xà nhà bay xuống, không chút ngần ngại mà lao về phía Cơ Nhi tấn công.
Cũng cùng ngay lúc đó, vô số đệ tử trong hàng ngũ quỳ dưới đất bỗng nhiên bật dậy, rút thanh kiếm bên hông chống lại những ám vệ tử sĩ của Phúc Nhậm Tạ.
"Hừ! Phan Ức Chu ngươi muốn làm phản đúng không?"
"Tông chủ tha mạng! Những chuyện này không phải do thuộc hạ sắp xếp, dù có cho thuộc hạ mười lá gan đi chăng nữa, thuộc hạ cũng không dám ấp ủ âm mưu, ám hại tông chủ! Mong tông chủ minh xét, thuộc hạ mãi luôn trung thành với ngài!" Phan Ức Chu quỳ gối dưới đất liên tục lắc đầu bày tỏ oan uổng
"Ngươi nghĩ bản tông chủ sẽ còn tin ngươi sau những chuyện ngày hôm nay sao?" Phúc Nhậm Tạ nặng nề từ trên ghế chủ vị bước xuống, âm ngoan bóp cổ Phan Ức Chu. "Bản tông chủ sẽ không bao giờ, tin tưởng lời ngươi nói thêm một lần nào nữa!"
"Khụ khụ... tông chủ tha.. mạng! Chủ nhân... tha mạng, thuộc hạ không.. có làm những.. việc này! Khụ khụ.."
"Hừ!"
Phúc Nhậm Tạ dùng một tay nhấc cổ đối phương đứng lên, tay còn lại không chút ngần ngại hóa thành trảo thủ, đâm xuyên qua lồng ngực Phan Ức Chu, chuẩn xác nắm lấy trái tim còn đang đập của đối phương mà lôi ra ngoài.
Phụt!!!
Máu nóng từ vết thương trực tiếp phun thẳng lên mặt Phúc Nhậm Tạ, càng làm cho sắc thái của hắn thêm yêu dị đáng sợ, giống như một quái vật ăn thịt người!
"Một kẻ vô dụng thì không xứng đáng được tiếp tục tồn tại!"
Phúc Nhậm Tạ vứt thi thể đầy máu của Phan Ức Chu xuống đất, trái tim còn ấm bị một nắm của hắn chấn cho vỡ nát, sau cùng giống như chủ nhân của nó, bị vứt dưới đất không chút thương tiếc.
Phúc Lâm vẫn luôn đi theo phía sau hắn chậm rãi đưa lên một chiếc khăn tay. Phúc Nhậm Tạ liếc nhìn chiếc khăn trắng tinh cuối cùng cũng không nhận lấy.
Hắn ta thích sự nhớp nháp nóng dính của máu tươi cùng mùi máu tanh thơm ngào ngạt khi vừa chảy ra ngoài cơ thể như hiện tại!
Âm thầm thúc đẩy nội lực phong bế những vị trí quan trọng, Phúc Nhậm Tạ cảm thấy máu trong cơ thể như đang sôi trào lên, nội lực bắt đầu có chút mất khống chế từng chút một thoát ra bên ngoài.
Xung quanh hắn nổi lên một bức tường phong mờ ảo, mái tóc đen dần chuyển thành màu xám bạc, khuôn mặt trung niên rất nhanh đã xuất hiện một vài nếp nhăn của tuổi già, những chấm tàn nhang cùng đồi mồi cũng chậm rãi nổi lên.
Rầm!
"Aaaa!"
"Các ngươi đều đáng chết!" Phúc Nhậm Tạ đánh một chưởng lực về phía chúng đệ tử đang quỳ dưới đất, cơ thể thoắt cái đã đứng sau những đệ tử tinh anh, há miệng cắn vào cổ đối phương, điên cuồng hút lấy nội lực cần thiết.
Những đệ tử bị đánh trúng chết ngay tại chỗ, những người khác sau khi thấy tông chủ phát điên liền sợ hãi cuống cuồng tẩu tán khắp nơi, sảnh chính Cửu Giao điện giống như kiến vỡ tổ, người người đẩy nhau chen chúc chạy ra ngoài.
*lúc này là mik đang vừa xem live Shopee kiếm xu vừa viết truyện nè, hahahaha!
Cơ Nhi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, nhân cơ hội Phúc Nhậm Tạ đang hút máu một đệ tử tinh anh mà đâm kiếm tới. "Lão quái vật, mau đi chết đi!"
Phúc Nhậm Tạ cảm nhận kiếm khí đang lao tới liền dùng cơ thể chưa hoàn toàn chết hẳn của con mồi trong tay làm kiên đỡ, lưỡi kiếm xuyên qua thân thể đệ tử, máu từ miệng vết thương bắn thẳng lên mặt hắn.
Phúc Nhậm Tạ nắm chặt lưỡi kiếm trước mặt mình, một tay dùng nội lực đánh bay thi thể đệ tử về phía sau. Cơ Nhi phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức bật nhảy về phía sau, tránh đi thi thể khô quắt của đệ tử đó.
Nhìn thanh kiếm của bản thân cứ như vậy mà gãy vụn thành nhiều mảnh, Cơ Nhi mím môi đá lưỡi kiếm của một đệ tử tông môn đánh rơi lên, vững vàng chụp lấy.
Gió lạnh thổi qua đại sảnh Cửu Giao điện mang theo sát khí ngùn ngụt, hai phe chiến đấu cũng hợp nhất ý kiến mà cùng nhau tách ra chia làm hai bên đối diện nhau.
"Các ngươi là người của ai?!" Phúc Nhậm Tạ nhẹ nhàng liếm vết máu trên móng tay sắc nhọn không biết dài ra từ bao giờ, lòng bàn tay bị nhuốm đen bởi độc tố không ngừng ăn mòn lên trên bị hắn ngó lơ bỏ qua.
"Chúng ta chính là người sẽ giết ngươi!" Cơ Nhi chĩa thẳng kiếm về phía đối phương, không chút sợ hãi mà khiêu khích.
"Chỉ là một con tép riu dựa vào kế bẩn mà cũng dám lên mặt với bản tông chủ, đúng là không biết tự lượng sức!"
Phúc Nhậm Tạ nhíu mi lại, tay trái phất một đường thẳng, nội lực mạnh mẽ liền cứ như vậy lao tới chỗ bọn họ, trên đường đi còn chấn nát vô số gạch đá dưới chân rồi cuốn theo.
Rầm! Uỳnh!.
Từ bên ngoài nhanh chóng bay vào một vài bóng trắng, người dẫn đầu đánh ra một chưởng lực vô cùng chuẩn xác chặn lại đòn đánh của Phúc Nhậm Tạ.
"Chủ nhân!" Cơ Nhi cùng những đệ tử phía sau thấy người tới là ai liền thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu kính chào.
"Bản tông chủ biết ngay là ngươi mà.."