"Ta mới không phải tiểu hài tử! Ta... ta tên Mộ Anh Thiên." Mộ Anh Thiên định không nói tên của mình ra nhưng nhìn cái bánh bao trong tay, hắn liền tự động đổi lời.
"Mộ Anh Thiên?! Quả là một cái tên đẹp. Nhà ngươi ở đâu?" Hàn Băng nhìn hắn.
"Ngươi hỏi làm gì?" Mộ Anh Thiên nghi ngờ cùng cảnh giác nhìn về phía nàng.
"Ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta, ta sẽ giúp ngươi trải qua chuyện hiện tại!" Hàn Băng nhìn thẳng về phía trước dõng dạc nói.
"..." Mộ Anh Thiên nhìn tấm lưng thẳng đứng kiên cường của Hàn Băng, trong lòng bất giác cảm thấy, người này rất đáng tin cậy!
........................
Theo Mộ Anh Thiên, Hàn Băng đi đến một khu nhà tồi tàn, nếu là ở thời hiện đại, nơi này sẽ được gọi là khu ổ chuột! Các vách nhà bằng lá san sát nhau, nhà nhà chung một vách tường lá, thậm trí là bị thủng một lỗ to coi như là cửa vách! Các mái nhà rủ xuống, có nhiều chỗ bị lủng kệ gió kệ mưa.
Bước vào một căn nhà bằng lá nhỏ có vẻ xiêu vẹo, Hàn Băng nhìn sơ qua cả căn phòng một lần.
Một chiếc bàn tròn phải kê một bên chân, hai cái ghế mục không đồng đều, một cái giường mất một chân, chiếc chăn bên trên có nhiều mảnh vá nhưng lại rất sạch sẽ được gấp gọn để cùng hai cái gối nhỏ.
Đối diện là một vại nước nhỏ, kế bên là một cái bàn thờ. Trong góc nhà gần cửa sổ có một cái thúng, bên trong để vài ba cái bát bị cóc gặm* cùng vài đôi đũa cong vẹo do tự làm và một hai cái nồi đất. Theo như Hàn Băng thấy, cái bàn thờ này là đồ vật nguyên vẹn nhất trong nhà.
*bát bị cóc gặm: một câu nói thường dùng cho đồ đạc phòng bếp dùng để đựng, ý chỉ bị sứt mẻ ở miệng bát (bị sứt mẻ nhiều).
Cái bếp chính là được xếp vài viên gạch thô xếp chồng cao lên, để rỗng ở giữa mà tạo thành. Bên cạnh còn có một bó củi nho nhỏ. Tiếp đến là một hũ gạo cao chừng một gang tay, rộng chỉ bằng một cái bát tô được để gọn gàng.
Căn phòng nhìn qua thật khiến người khác đau lòng nhưng với những người sống ở đây, như vậy là quá đủ với họ rồi!
Mộ Anh Thiên lo lắng nhìn về phía Hàn Băng, lo sợ nàng ghét bỏ nhà mình quá nghèo túng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Băng, Mộ Anh Thiên lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi!
Hàn Băng vô cùng tự nhiên ngồi lên một cái ghế, nhìn ấm trà bằng đất nung trên mặt bàn cùng vài ba cái ly nhỏ, tự rót cho mình một cốc nước. Nước trong ấm không phải nước trà thượng hạng gì mà chỉ là nước thường được đun sôi rồi để nguội mà thôi.
Đúng là kiếp đời vẫn luôn như vậy mà!
"Con vua thì lại làm vua,
Con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Bao giờ dân nổi can qua,
Con vua thất thế lại ra quét chùa!*"
*ngoài ra mk còn nghe được một bài thơ như vậy nữa:
Con vua thì lại làm vua,
Con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Con nhà nghèo đói như ta,
Mạt đời suốt kiếp vẫn là dân đen!
Bài thơ này đối với mọi người chắc cũng khá là quen thuộc ha, vậy nên mình sẽ không ghi nguồn phần này, nếu bạn nào tò mò thì có thể search Google nhé!
Hàn Băng khinh bỉ nhấc khóe môi, ngửa đầu uống cạn ly nước vừa rót.
Mộ Anh Thiên kinh hãi nhìn Hàn Băng, hai mắt trợn to vẻ không thể tin:
"Ngươi... Ngươi đừng nói bậy! Nếu bị người khác nghe thấy chính là bị chém đầu đó! Đây là tội khi quân phạm thượng, trù ẻo hoàng gia!"
Hàn Băng bình tĩnh nhìn Mộ Anh Thiên, hai tay chống lên bàn, cằm thì tựa vào hai tay, đơn giản "ừ" một tiếng bằng giọng mũi.
"Phụ mẫu ngươi đâu?" Hàn Băng nhìn thẳng Mộ Anh Thiên hỏi.
"Ta... Phụ thân ta qua đời từ sớm, còn mẫu thân ta... Mấy hôm nay bà bị ốm nặng mãi chưa khỏi, ta lo lắng ra ngoài... định mua thuốc cho bà nhưng bị ngươi bắt gặp. Bây giờ thì ta cũng không biết bà ở đâu nữa!" Mộ Anh Thiên cúi đầu lí nhí trả lời.
"À..."
"Ngươi... Ngươi đừng nói cho mẹ ta biết, ta không muốn bà thêm đau lòng!" Mộ Anh Thiên căng thẳng nhìn Hàn Băng, trong mắt chứa sự cầu khẩn.
"Ta tên Băng Phong." Hàn Băng tự động đổi chủ đề.
"Hả? Ngươi... có ý gì? Sao lại nói đến tên của ngươi?" Mộ Anh Thiên vẻ mặt ngơ ngác.
Đúng lúc này đây bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề sau đó một bóng dáng hơi lảo đảo đi vào.
"Mẹ! Mẹ đi đâu về vậy? Sao người toàn đất cát thế này?" Mộ Anh Thiên quay đầu lại thấy mẹ mình thì nhanh chóng tiến lên đỡ, lo lắng hỏi dồn.
"Thiên nhi, mẹ không sao! Vị này là..." Bà vỗ tay Mộ Anh Thiên an ủi rồi nghi ngờ nhìn nàng.
"Đây... Người này là người giúp con trên đường, huynh ấy tên Băng Phong!" Mộ Anh Thiên nhìn Hàn Băng một cái rồi từ tốn giới thiệu.
"Tại hạ Băng Phong xin ra mắt phu nhân!" Hàn Băng đứng dậy hai tay ôm quyền hướng mẹ của Mộ Anh Thiên.
"Băng Phong các hạ nói quá, tôi không phải là phu nhân gì cả! Băng Phong các hạ ghé tệ xá* không biết là có chuyện gì muốn chỉ bảo?" Mẹ của Mộ Anh Thiên cảnh giác nhìn Hàn Băng.
*tệ xá: nhà của tôi. Đây là từ nói khiêm nhường, đồng nghĩa còn có từ 'hàn xá'.
"Mộ phu nhân khách sáo quá rồi! Hôm nay Băng Phong đến đây là vì nghe nói đến bệnh tình của Mộ phu nhân, ngoài ra còn muốn kéo tiểu tử Mỗ Anh Thiên kia đi thi đố đèn cùng!" Hàn Băng bước đến vẻ mặt bình thản.
"Chuyện này..."
"Khoan hãng nói chuyện! Mộ phu nhân mau vào đây ngồi xuống, Băng Phong giúp người bắt mạch khám bệnh." Hàn Băng kéo Mỗ phu nhân vào, để bà nằm lên giường, giúp bà bắt mạch.
"Nhưng mà..."
"Băng Phong không lấy tiền nên Mộ phu nhân đừng lo lắng. Người chỉ cần đồng ý để Anh Thiên đi đố đèn với tại hạ là được rồi!" Hàn Băng nhanh chóng chặn miệng của bà lại.
Mộ Anh Thiên lúc này vô cùng bất ngờ nhìn Hàn Băng. Huynh ấy không phải là con của một phú hộ* nào đó sao? Huynh ấy biết y thuật ư? Huynh ấy sẽ chữa khỏi cho mẹ chứ?
*phú hộ: gia đình có chút quyền thế và tiếng tăm nhỏ ở một vùng miền nào đó.
Vô số câu hỏi vây quanh trong đầu Mộ Anh Thiên, ánh mắt cậu mang đầy lo lắng cùng hi vọng hướng về mẹ mình.
Hàn Băng yêu cầu Mộ phu nhân đưa tay trái ra cho mình, hai ngón tay nàng khẽ đặt lên động mạch chủ ở tay Mộ phu nhân, hơi nhíu mày lại.
Ở khiếp trước, ngoài làm sát thủ ra, Hàn Băng còn là một thần y vô cùng nổi tiếng. Khi những nhiệm vụ giao ra thất bại, Hàn Băng liền làm cho con mồi trúng độc của mình rồi ngồi chờ con mồi tự động dâng lên tận cửa!
Mày Hàn Băng nhăn lại rồi lại nhanh chóng giãn ra, liền thực hiện quá trình tứ chẩn* để nắm chắc hơn về bệnh tình của bà.
*tứ chẩn: phương pháp y học cổ truyền của đông y, bao gồm bốn bước là vọng (nhìn), văn (nghe, ngửi), vấn (hỏi), thiết (sờ nắn).
Sau khi hoàn thành tứ chẩn, Hàn Băng liền kê một đơn thuốc, giấy tất nhiên là lấy của Hàn Băng, còn viết thì lấy từ mấy đầu than của củi rồi!
Nhìn lại phương thuốc của mình một lần nữa, Hàn Băng móc ra một thỏi bạc lớn đưa cho Mộ Anh Thiên đi bốc thuốc và mua đồ ăn còn nàng thì ngồi nói chuyện với Mộ phu nhân.