Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

"Nàng tạm thời ngủ đi, chán thì hãy đọc sách trên kia, muốn gọi người thì ấn nút xanh cạnh cánh cửa, sẽ có người đi đến! Ta có chút việc cần ra ngoài, sẽ trở về hơi muộn chút!"

Hàn Băng bên trong chăn cũng không trả lời hắn, nằm im không động đậy. Tư Đồ Vũ Thiên sau khi nói xong liền cùng A Nhất rời đi.

Nghe tiếng cửa đá đóng lại, Hàn Băng trong chăn mở mắt ra ngồi dậy. Nhìn cả căn phòng trống vắng tĩnh lặng xa lạ trước mắt, nàng thật sự không biết nên làm gì và không nên làm gì!

Thở dài một hơi, bước xuống giường cầm lên thanh kiếm của nàng, Hàn Băng bắt đầu luyện kiếm.

Những chiêu thức của Kim Ảnh Trọng và Diệt Hoa Công khi kết hợp rất nhanh được đánh ra.

Đường kiếm mượt mà sắc bén, từng chiêu thức tấn công thu về dường như ẩn hiện những bông hoa nhỏ xinh đẹp trong suốt.

Lần này đã lấy lại được một ít nội lực nên khi luyện kiếm, Hàn Băng đã truyền nội lực vào thân kiếm.

Nhưng việc kiểm soát nội lực của Diệt Hoa Công yêu cầu thật sự rất cao! Hàn Băng luyện đến mồ hôi lấm tấm mới chỉ miễn cưỡng luyện được một lần.

Chống kiếm xuống, Hàn Băng ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào thành giường đằng sau.

Cơ thể yếu ớt đúng là rất khó chịu mà! Nàng rất muốn nhanh chóng giải được huyệt đạo kia, sau đó rời khỏi nơi khiến người khác cảm thấy tức giận này!

Nghĩ đến huyệt đạo trên người, khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Đồ Vũ Thiên lại hiện lên trong đầu nàng, cảnh tượng hắn nắm tay lôi kéo nàng, cưỡng hôn ép buộc nàng không ngừng hiện lên.

Hàn Băng tức giận vung kiếm chém một đường, chiếc bình sứ cổ cao đặt trang trí gần đó liền vỡ làm hai rồi lăn xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh vụn.

Xoảng!

Thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, Hàn Băng đi đến cạnh hồ nước nóng, lấy ra một cái khăn rồi lau đi mồ hôi trên mặt.

......................

Lúc này bên ngoài, Tư Đồ Vũ Thiên cùng A Nhất, A Nhị, A Tam ngồi trên người Hoàng Điểu linh thú phi đến thành Lưu Ly.

Y phục trên người bọn họ đều đổi thành xám bạc, Tư Đồ Vũ Thiên đeo trên mặt một chiếc mặt nạ trắng tinh bằng bạch ngọc, nhìn qua vừa thần bí vừa thu hút ánh nhìn.

Bay gần hai canh giờ, cuối cùng Hoàng Điểu linh thú mới đập cánh hạ xuống một bãi đất trống trong rừng.

Chờ A Tam thu linh thú khế ước của hắn lại, cả bốn người sử dụng khinh công theo hướng thành trì mà tiến vào.

"Chủ tử, người của chúng ta đang ở Ngọc Mãn lầu chờ người! Chúng ta có cần qua đó trước không!?" A Nhất vừa bám sát theo vừa xin ý kiến.

"Không cần!"

Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt trả lời, cơ thể lại giữ nguyên tốc độ lao về phía trước. Những thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây như những u linh, tốc độ làm kinh động đến thú rừng khiến chúng hoảng loạn bỏ chạy.

Tiến đến cổng thành Lưu Ly, A Nhị đưa ra một thẻ bài cho thủ vệ gác cổng xong liền tiến vào.

Hòa vào dòng người ngược xuôi, theo những ký hiệu đặc biệt để lại trên tường, bốn người tiến vào một con hẻm vắng, gõ cửa một tiểu viện nhỏ cũ kỹ.

Bước ra mở cửa là một lão nhân râu tóc bạc trắng, quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Lão nhân nhìn bốn nam tử trẻ tuổi, lại nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên đeo mặt nạ đứng ở giữa liền hơi gật đầu, nghiêng người tránh ra cho họ vào.

Trong sân viện vắng lặng như tờ, bốn người theo bước lão nhân tiến tới một căn phòng ngay đó.

Két!

Cánh cửa mở ra, chỉ là một phòng sách bình thường, đơn giản gồm một cái bàn viết và một kệ sách đơn.

Lão nhân cẩn thận đóng cửa lại rồi mới tiến tới kệ sách duy nhất trong phòng, xoay xoay cái bình gốm trang trí đặt trên đó.

Cạnh! Rầm!

Kệ sách khẽ rung một chút rồi chậm rãi di chuyển qua bên phải, cánh cửa bí mật cũng theo đó mà hiện ra.

Lão nhân móc trong tay áo ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ. Tiếng "cách" vang lên, lão nhân kính cẩn lui qua một bên cúi đầu.

"Mời chủ tử vào trong!"

A Nhất tiến lên đẩy cánh cửa ra, trực tiếp bước vào bên trong, theo sau là Tư Đồ Vũ Thiên, A Nhị, A Tam, cuối cùng là lão nhân đó.

Trong thông đạo sạch sẽ gọn gàng, trên tường có gắn đế nến nên cũng không quá tối, đường thông đạo rộng rãi đủ cho hai người đi, kéo dài tầm trăm mét.

Cuối thông đạo lại có một cánh cửa khác, là một cánh cửa sắt. A Nhất móc trong người ra ba cái chìa khóa, theo thứ tự mà cắm vào ba ổ khóa trên cánh cửa.

Cách! Cách! Cách! Kẹttttt rầm!

Cánh cửa nặng nề mở ra, không gian xung quanh liền sáng lên đôi chút. Bên trong căn phòng đèn đuốc đầy đủ, ở góc tường có đặt một chiếc giường đơn, giữa phòng để một bộ bàn ghế.

Nghe tiếng mở cửa, người đang nằm trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn ra cửa. Khi nhìn rõ người tiến vào, người đó liền vội vàng leo xuống giường, quỳ mạnh trên mặt đất bò tới.

Tiếng xích sắt ma sát vào với nhau, chạm xuống sàn nhà tạo nên những âm thanh rùng rợn ghê người.

"Chủ... chủ tử! Cầu xin ngài, A Kiều nhất thời hồ đồ, mới làm ra việc sai trái như vậy! Xin người niệm tình thuộc hạ theo ngài nhiều năm, bỏ qua cho thuộc hạ lần này đi! Cầu xin ngài!"

A Kiều dưới đất khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, bờ môi khô khốc tái nhợt, ánh mắt lấp lánh nước, chính là hình dáng của một mỹ nhân yếu đuối, khiến người khác nhìn vào đã sinh lòng thương cảm.

Tư Đồ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn nữ tử đang vô cùng chân thành cầu khẩn dưới chân mình, ánh mắt nhìn nàng như nhìn người chết.

"Ngươi đã tiết lộ những thông tin gì cho bọn họ?" A Nhất tiến lên túm tóc A Kiều, không có một chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

"Không! Không, thuộc hạ không tiết lộ bất cứ việc gì cả! Thuộc hạ chỉ làm trái mệnh lệnh, giúp đỡ hắn một lần thôi! Cầu xin ngài, A Kiều sẽ không bao giờ tái phạm nữa!" A Kiều mặt mày nhăn nhó đau khổ cầu xin, nhìn thật sự rất chân thành.

"Tại sao?" Tư Đồ Vũ Thiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta, như một quỷ thần hỏi.

A Kiều sợ hãi nhìn vào ánh mắt hắn, một đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm trong đó chính là sát khí đáng sợ, có thể nghiền nát lý trí của một con người.

"Tại vì... vì thuộc hạ... yêu huynh ấy! A Kiều... yêu huynh ấy!" A Kiều sợ hãi trả lời nước mắt chậm rãi năn xuống hai gò má nhợt nhạt.

Tư Đồ Vũ Thiên yên lặng nhìn nàng ta hai giây, quay người rời đi.

"Phanh thây lấy thủ cấp gửi đến làm quà chúc mừng hắn."

"Dạ, chủ tử!"

Đi ra khỏi mật thất Tư Đồ Vũ Thiên tĩnh lặng đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời có chút âm u.

Năm mới vui vẻ nhé mọi người! Chúc mọi người năm mới tràn ngập may mắn, vui vẻ và hạnh phúc nhé!

Chúc những bạn đi học gặp được những người bạn tốt, học hành thoải mái, thi đạt điểm cao, tươi cười hạnh phúc, và đặc biệt là nhận được nhiều lì xì nè!

(づ ̄ ³ ̄)づ ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡ (◠‿・)—☆

Chúc những bạn đi làm công việc thuận lợi, làm ăn tấn tới, phát tài phát lộc, luôn may mắn và thành công! Gia đình êm ấm, hòa thuận, hạnh phúc, viên mãn!

...٩(๑・ิᴗ・ิ)۶٩(・ิᴗ・ิ๑)۶...

......o(^^o)(o^^o)(o^^o)(o^^)o***......
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!