Tạm biệt, trường Kinh La.
Leo lên lưng của Bạch Lang, Phương Thiên phóng nhanh về phía Hồng Gia, gạt đi đau thương, nhìn về phía trước, cái chết của Mộ Chi Lan và nỗi tiếc nuối nhớ thương to lớn ấy, Phương Thiên sẽ chôn nó vào sâu tận trong thâm tâm của mình.
Mặt khác, Từ Thanh Nguyệt lúc này ở nhà đang xem tin tức về Phương Thiên.
- Ồ, chàng ca sĩ băng lãnh si tình sao, không vôi không vội, sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh phải yêu em.
- Tiểu thư, đã tra ra được người ngấm ngầm hạ độc tiểu thư rồi ạ.
Ngồi trên lầu, Từ Thanh Nguyệt liếc mắt xuống nhìn đám thuộc hạ.
- Đem người đó đến đây và không cần ta phải nhắc, các ngươi biết nên làm gì rồi phải không.
Ánh mắt cô ta nhìn vào đám vệ sĩ, khiến cho chúng ai nấy cũng đều phải run sợ, đó chính là ánh mắt của một con rắn độc, chỉ cần sai một bước là sẽ bị cắn chết.
- R, rõ, thưa tiểu thư.
- …hừ, một lũ vô dụng, A Thất.
Từ Thanh Nguyệt vừa hô lên một tiếng, một bóng người từ đâu đột nhiên xuất hiện.
- Tiểu thư có gì căn dặn.
- Lập tức tập hợp 5 tử sĩ, đi điều tra thông tin về người này cho ta, nên nhớ, phải làm trong âm thầm, không được để anh ấy phát hiện, sai sót thì đem đầu về thỉnh tội.
- Rõ !!
Vừa nói dứt câu, thân ảnh ấy đã biến mất không chút động tĩnh.
- ……vốn dĩ ta tin tưởng người rất nhiều, cho đến khi biết được chân tướng, ta vẫn cố tự lừa dối bản thân mình là không phải, nhưng tại sao, tại sao lại phải làm đến mức như vậy…nhũ mẫu…
Theo lệnh của Từ Thanh Nguyệt, đám vệ sĩ ấy đã đem kẻ chủ mưu hạ độc đến trước mặt cô. Đứng từ trên lầu nhìn xuống, Từ Thanh Nguyệt vốn chẳng muốn tin, nhưng sự thật lại rành rành trước mắt, khiến cho cô không thể nào tự lừa dối mình được.
- ……bà còn gì để nói không…nhũ mẫu thân yêu của ta….
Nhũ mẫu Linh Đan, người đã ở bên và chăm sóc cho Từ Thanh Nguyệt từ những ngày mới chập chững biết đi, đối với cô, người nhũ mẫu này giống như mẹ ruột vậy.
Quỳ dưới đất, bà ấy im lặng một hồi rồi mới nói chuyện.
- …tiểu thư, cô là một cô bé thông minh, hoạt bát từ nhỏ, ông chủ mất sớm, bà chủ cũng biệt tăm, để lại cô cho tôi chăm sóc, 18 năm, đã 18 năm rồi, cô cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, đã đến lúc, người nhũ mẫu này phải ra đi, vai trò của ta cũng đã hết rồi…
Nói dứt câu, đột nhiên bà ấy ngã lăn ra đất, Từ Thanh Nguyệt thấy vậy, cô hốt hoảng nhảy xuống và chạy lại chỗ bà.
- Nhũ…mẫu…
Mọi chuyện đã quá trễ, dường như bà ấy đã biết trước được điều này, nên đã thủ sẵn thuốc độc ở trong miệng.
Cho đến lúc chết, bà ấy vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, trên tay nắm chặt tờ giấy, Từ Thanh Nguyệt cầm tờ giấy lên, vừa đọc xong nội dung trong đấy, khóe mắt cô bỗng thấy cay cay.
Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, cô cho người đem xác của nhũ mẫu đem đi chôn và lập bia mộ đàng hoàng tử tế.
- Lập tức triệu tập hội nghị gia tộc.
Sau 15 phút, cốt cáng của Từ Gia trên dưới đã tề tựu đông đủ.
- Lúc trước, các người ai cũng nói Từ Thanh Nguyệt ta không có khả năng lãnh đạo Từ gia, bởi vì ta vẫn còn nhũ mẫu, gia chủ Từ Gia phải là người không có điểm yếu, có phải hay không.
Nghe Từ Thanh Nguyệt hỏi, tất cả mọi người ai cũng im lặng không nói.
- Tốt, vậy là còn nhớ ha, vậy được, hôm nay, đúng lúc nhũ mẫu của ta đã qua đời, vậy thì chức gia chủ này, ta đã đủ tư cách ngồi rồi, đúng chứ.
Từ Thanh Nguyệt vừa tuyên bố xong, hàng loạt khuôn mặt không hài lòng xuất hiện, lúc này đám vệ sĩ đứng sau lưng đã rút súng ra và chỉa thẳng vào đầu từng người.
- Từ Thanh Nguyệt, cô đây là muốn làm gì, bất kính với trưởng bối, cô có xứng đáng làm gia chủ hay không.
- ……ha ha, bất kính, ta vốn không muốn động đến các người, nhưng đây là các người ép ta, ta cũng hết cách.
- Hừm, Từ Thanh Nguyệt, cô thật sự cho rằng, mấy cây súng rẻ tiền này lại có thể đả thương được chiến giả chúng ta sao.
- Hi hi, ha ha, hahahahahaha…
Từ Thanh Nguyệt chẳng nói một lời, cô ta bật cười vô cùng khoái chí.
- Từ Thanh Nguyệt, có gì vui mà cô cười hả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!