Phương Thiên và Hồng Tụ đều nhìn thấy rất rõ, trên bia đá xuất hiện vài dòng chữ màu đỏ, trên hết, những dòng chữ ấy, bắt đầu chạy vào trong đầu của Phương Thiên, cảm nhận thấy có một lượng thông tin đang đi vào trong đầu của mình, cậu nhanh chóng tham ngộ nó.
( Cổ thương trong tay, đánh lui vạn địch.
Nhất kích xung thiên, nhất trảm quy nguyên)
Hai dòng chữ ấy vừa hiện ra, hàng loạt những hình vẽ xuất hiện trong đầu Phương Thiên, những hình vẽ ấy đang chỉ dẫn cho cậu tu luyện chiến quyết.
Cùng lúc đó, Thí Thần Thương bên trong nhẫn trữ vật của Phương Thiên cũng đã rung lắc dữ dội, dường như chiến quyết trong đầu cậu và Thí Thần Thương đang kêu gọi nhau.
Cậu lấy thương ra, phối hợp với khẩu quyết mà tu luyện, Hồng Tụ nhìn cậu tu luyện mà không rời mắt.
Thế thương tựa rồng bay, thế tấn tựa rồng cuộn, mỗi một đường thương chém ra, đều mang theo một luồng sức mạnh không thể cản phá.
Cảm nhận thấy có một nguồn sức mạnh to lớn đang dao động, tất cả những người trong Hồng Gia, ai nấy cũng đều tức tốc vội vã chạy đến sân tập luyện.
Đột nhiên lúc này, Phương Thiên cảm nhận thấy có 3 luồng khi tức cực đại đang lao về phía cậu với một tốc độ không hề nhỏ.
3 kẻ lạ mặt từ trên trời đáp xuống và bao vây Phương Thiên, Hồng Cơ và các vị trưởng lão lúc này cũng đã đến.
Chưa nói đến những cái khác, sát khí mà 3 tên lạ mặt tỏa ra, đủ để cho Phương Thiên biết rằng bọn chúng đến đây không hề có ý gì tốt.
- Ngươi chính là mầm họa cản trở nghiệp lớn của Trình Gia, nhận lệnh gia chủ, hôm nay bọn ta đến đây để trừ khử ngươi.
Hồng Tụ lúc này cũng định lao đến cứu cậu, nhưng đột nhiên cô không thể nào cử động được.
- Cái gì chứ, sao mình không cử động được vậy?.
Một tên trong 3 bọn chúng nhân lúc cô không để ý đã khóa chặt cử động của cô.
- Hôm nay bọn ta đến đây, mục đích duy nhất chính là giết chết tên nhóc này, kẻ không liên quan, đừng có xen vào.
Hồng Cơ vẫn cứ im lặng quan sát, Hồng Thạch đột nhiên lao lên, ông ấy muốn cứu Phương Thiên ra khỏi 3 tên đấy, nhưng vừa bước lên được hai bước thì ông đã bị chặn lại bởi một kết giới vô hình.
- Hử, kết giới!?
Hồng Thạch lùi lại, ông dùng một quyền toàn lực để phá vỡ kết giới ấy, nhưng hiệu quả lại không như mong đợi, kết giới một vết nứt cũng không có. Hồng Cơ lúc này cũng đã lên tiếng.
- Đại trưởng lão, bình tĩnh đi, Thiên nhi sẽ không sao đâu.
Nghe Hồng Cơ nói vậy, Hồng Thạch quay sang nhìn cô với một ánh mắt khó tin.
* Chị hai, rốt cuộc chị đang suy tính điều gì vậy?*.
Bên trong kết giới, Phương Thiên đang đối mặt với 3 tên có thực lực chiến giả sơ kỳ tầng 11.
*Hừm, bọn chúng hơn hẳn mình 1 đại cảnh giới, hết cách rồi, có lẽ phải sử dụng chiêu đó*.
- Nhóc con, chỉ trách ngươi không sinh ra trong Trình Gia, kiếp sau nhớ xin Diêm Vương đầu thai vào nhà nào tốt hơn mà sống.
Vừa nói dứt câu, đột nhiên ba tên đấy cảm nhận thấy một luồng uy áp khó thở.
- KHÔNG ỔN, LÙI LẠI!!!
3 tên đấy vừa cảm nhận được luồng uy áp phát ra từ người Phương Thiên, chúng đã vội vã lùi lại, không chỉ 3 tên đấy, ngay cả những người xung quanh cũng đã cảm nhận được.
- Chị hai, luồng uy áp vừa rồi…là của thằng bé sao?
Hồng Cơ mỉm cười đắc chí.
- Hừm, suỵt…kịch hay…giờ mới bắt đầu.
Phương Thiên đã sử dụng bí thuật, đốt cháy tinh huyết của bản thân, cưỡng chế nâng cao cảnh giới, năng lượng khủng khiếp mà cậu bộc phát ra, khiến cho 3 tên đấy phải dè chừng.
Chỉ mới vài giây trước cậu còn là khí hải cảnh trung kỳ, vài giây sau đã lên đến linh thai cảnh trung kỳ, tương đương với chiến giả sơ kỳ tầng 6.
Đường đường là chiến giả sơ kỳ tầng 11 nhưng tại sao khi đứng trước một tên nhóc thua xa chúng 5 cảnh giới, 3 tên ấy lại có cảm giác như đang đối mặt với một thứ gì đó đáng sợ.
- HỪ, TÊN NHÓC KHÔNG BIẾT TRỜI CAO ĐẤT DÀY, NẠP MẠNG ĐI.
Một tên đã không chịu nổi mà lao lên tấn công cậu, mà tên này là kẻ có thực cao nhất trong 3 tên, cầm thương trong tay, chỉ với một nhát chém, Phương Thiên đã chẻ tên đấy ra làm đôi.