Haizzz, sống đã được vạn năm, không ngờ Ám Long Hành Giả ta lại có ngày phải cắp sách đến trường một lần nữa.
Bật mí một chút, Ám Long Hành Giả Phương Thiên của chúng ta ngày xưa học rất ngu. Đi học hay ngủ gật trong lớp, là một kẻ bị mọi người xa lánh.
Nhưng điều này lại làm cho Phương Thiên vô cùng vui vẻ, vì một lần nữa cậu lại được trải nghiệm cảm giác được giao du với bạn bè. Không có âm mưu, không có đánh giết, chỉ đơn giản là cuộc sống của một học sinh.
Đứng trước cổng trường quen thuộc ngày nào, trong lòng Phương Thiên dấy lên một cảm giác hân hoan khó tả. Đột nhiên cậu cảm giác có thứ gì đó đang tiếp cận mình với tốc độ rất nhanh, Phương Thiên nhanh chóng né ra.
Quan sát lại thì cậu vô cùng ngạc nhiên, cứ tưởng thứ tiếp cận mình là loại ám khí, hóa ra chỉ là một quả bóng.
- A, xin lỗi, ném hộ mình quả bóng với được không.
Cầm trái bóng trên tay, kí ức chợt ùa về, những ngày còn nhỏ, Phương Thiên thường hay chơi bóng một mình, vì cậu quá nhút nhát nên không dám xin mọi người cho chơi cùng.
Trùng sinh trở lại, lần này Phương Thiên muốn sửa chữa sai lầm đầu tiên của bản thân, đó chính là phải có thật nhiều bạn.
Phương Thiên nhặt trái bóng lên, cậu đi tới chỗ đám người ấy.
- Đây, của các cậu.
-A, cám ơn cậu nhiều.
- Làm một trận giao lưu không.
- Nhưng mà bạn học Phương, cậu chỉ có một mình thôi, sao đấu được.
- Nếu như tôi nói, mình tôi chấp mấy cậu thì sao.
Nghe Phương Thiên nói, đám người ấy vô cùng bất ngờ.
- Hô hô, một mình cậu sao, được thôi, này là do cậu đề xuất trước nha.
- Khoan đã.
- Rút lui sao?.
-Thi đấu phải có cá cược thì mới vui chứ.
-Ha ha ha, bạn học Phương sảng khoái, vậy được thôi, nếu cậu thắng, 1 tháng tiền ăn.
-Vậy được, nếu tôi thua, 1 tháng làm chân sai vặt cho các cậu.
Trận cá cược của Phương Thiên và đội bóng ấy nhanh chóng lan ra toàn trường, 1 người đối đầu với 1 đội bóng, đây là một trận cá cược kịch tính nhất từ trước tới nay.
Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, học sinh toàn trường Kinh La đã tụ tập đông đủ tại sân bóng để chứng kiến một vụ cá cược chưa từng có.
- Bạn học Phương Thiên, lần cuối cùng, cậu có muốn trận đấu này diễn ra hay không.
- Bắt đầu đi.
- Đội trưởng, là tự cậu ta muốn, thành toàn cho cậu ta đi.
- Aizzz, thôi được, đừng trách tôi không nhường cậu nha, mọi người, LÊN.
Trận đấu bắt đầu, một mình Phương Thiên đơn thương độc mã chiến đấu với cả đội bóng, trận đấu diễn ra vô cùng kịch tính.
Mọi người ở bên ngoài vốn cứ tưởng rằng Phương Thiên sẽ thua thê thảm, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Phương Thiên liên tục ghi điểm, tốc độ của cậu nhanh đến nỗi cả một đội bóng bên kia không có một ai có thể giành bóng từ cậu cũng như là cản cậu lại.
Đám con gái đứng xem bên ngoài đều điêu đứng trước màn thi đấu của Phương Thiên. Bọn họ bắt đầu reo hò và cỗ vũ cho Phương Thiên hết mình.
- Phương Thiên cố lên, Phương Thiên cố lên…
Những lời cỗ vũ reo hò không ngớt dành cho Phương Thiên, trong mắt họ lúc này, Phương Thiên vô cùng giống với võ thần Triệu Tử Long, một mình xông pha, đối đầu với quân địch.
Trận đấu của Phương Thiên trong mắt họ lúc này không khác gì lúc Triệu Tử Long đột phá vòng vây của hàng vạn quân Tào.
Kết thúc trận đấu với tỉ số 15-0, Phương Thiên đã dành chiến thắng, trải qua trận đấu này, hình ảnh của Phương Thiên trong mắt mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
- Bạn học Phương, lên văn phòng giám thị gặp tôi.
Đột nhiên lúc này, Phương Thiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, quay lưng lại, cậu vô cùng ngỡ ngàng.
Đứng trước mặt cậu là vị giám thị khó tính nhất trường, Mộ Chi Lan, kiếp trước dù cho cậu có làm đúng hay sai thì cũng đều bị vị giám thị này bắt bẻ.
Kiếp trước Phương Thiên hay bị đám bạn học bắt nạt, những lúc cậu bất tỉnh đều do Mộ Chi Lan chăm sóc và đắp thuốc cho cậu, tuy thường ngày rất là gắt gỏng và hay phạt cậu, nhưng trong trường chỉ có duy nhất vị giáo viên giám thị này là quan tâm đến cậu, nhưng người con gái tốt bụng ấy lại vì một căn bệnh mà qua đời.
* Kiếp trước, tôi không có đủ khả năng bảo vệ em, kiếp này, hãy để tôi toàn tâm toàn ý bảo vệ và chăm sóc cho em.
- Bạn học Phương, tôi đang nói chuyện với em mà sao em lại tỏ vẻ không quan tâm thế hả, lên văn phòng gặp tôi.
Phương Thiên khẽ cười, cậu đi theo Mộ Chi Lan lên văn phòng giám thị. Mọi người ai cũng đồng cảm cho cậu vì cậu luôn bị vị giám thị tiên nữ này trách mắng.
Đi theo sau lưng của Mộ Chi Lan, Phương Thiên lại lần nữa cảm nhận được bóng lưng quen thuộc ngày nào, chính bóng lưng ấy đã che chở và luôn giúp đỡ cho cậu.
- Bạn học Phương, em có biết hành động của em là vô cùng thất lễ không hả, bla bla bla...
Vào đến văn phòng, Mộ Chi Lan đã liên tục mắng cậu, nhưng không hiểu sao khi nghe cô ấy mắng mình, trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Bạn học Phương, tôi nói em có nghe hay không hả.
- Dạ dạ, em đang nghe đây, tiên nữ tỷ tỷ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!