Hạ Khuynh Nguyệt không hỏi nữa. Với tầm vóc và thăn phận của nữ tử áo trắng mà còn khẳng định chắc nịch "không thế nào", vậy hần là không còn mảy may khả năng nào.
"Khuynh Nguyệt, ta biết con sốt sâng báo ân, muốn trước khi quay về Bäng Vân Tiên Cung cố gắng đáp lại ân cứu mạng khi mới chào đời. Nhưng con gá cho hần, thể là quá đủ rồi. Khi con trở về Băng Vân Tiên Cung, thân phận của con sẽ được công khai. Về sau hần có lẽ cảng hay bị chế cười, nhưng dù thể nào, danh phận phu quân của đệ tử Bäng Vân Tiên Cung vản ở đó. Có cái thân phận này, ít nhất trong Lưu Vân Thành nhỏ bé này, sẽ chẳng ai dám thực sự làm hân tốn thương." Nữ tử áo trắng khế an ủi.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ gật đầu: "Mong là vậy."
"Hần huyền mạch đã phế, lại chẳng có sở trường nào khác, cả đời không thế làm nên trò trống gì. Còn con không chỉ khuynh quốc khuynh thành, thông mình lanh lợi, ngay cả thiên phú cũng là trăm năm hiểm thấy ở Băng Vân Tiên Cung. Bằng không, cung chủ đã chẳng phá lệ đồng ý yêu cầu thành hôn của con với hàn chỉ đế con yên lòng. Hân cưới được con, đó là phúc phận và tạo hóa lớn nhất đời hân. Con làm đến mức này, đã là nhân nghĩa vẹn toàn. Dù phụ thân hãn là Tiêu Ung có sống lại, nếu ông ta đủ khôn ngoan, ta tin chắc cũng sớm chủ động hủy bỏ hôn ước trước kia. Ta đi trước. Một tháng nữa, ta sẽ quay lại đón con. Trong thời gian này, ta sẽ không đi xa; nếu gặp chuyện gì không giải quyết nối, hãy dùng Truyền Âm Phù báo cho ta bất cứ lúc nào."
"Cung tiền sư phụ."
Nữ tử áo trắng khẽ gặt, xoay người lại, lập tức để lộ dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lùng. Nàng không điểm phẩn tô son, da dẻ trắng mịn như tuyết, mướt như ngọc, khiến người ta bất giác nghĩ tới mấy chữ "da tuyết thịt ngọc", "dung nhan như tuyết, môi son thắm". Ngũ quan tinh xào không tỳ vết, vẻ đẹp tú lệ tuyệt trần ẩn hiện khí chất thánh khiết kiêu lãnh, khiến người khác gần như không dám nhìn thắng, như một tiên nữ đang bước trên cửu thiên, không vương chút bụi trần.
Nàng đấy cửa số sau, thân hình khẽ lay, theo làn băng khí lay động, cả người tựa hồ hóa thành sương móng mà biến mất.
Đại sánh nhà họ Tiêu, khách khửa đông nghịt.
"Liễu Thất thúc, mời thúc uống rượu." Tiêu Triệt cung kinh nâng chén đến trước mặt một trung niên nho nhã.
Người được gọi "Liễu Thất thúc" cười ha há đứng dậy, đón chén, ực một hơi cạn sạch, rồi cười nói: "Cháu ngoan, năm xưa ta và phụ thân cháu cũng là chỗ thâm giao. Nay thấy cháu thành gia, lại cưới được tân nương tốt thế này, lòng ta cũng mừng lầm."
"Đa tạ Liều Thất thúc."
"Đại trưởng lão, mời dùng rượu."
Đại trưởng lão nhà họ Tiêu là Tiêu Ly cầm chén, ngửa cố uống cạn, rồi đặt cải "cạch" xuống bàn. Suốt cá quả trình ngoài tiếng "hừm" trong mũi, không thèm nói thêm nứa lời, thậm chi chẳng buồn liếc Tiêu Triệt một cái. Dáng bộ y như thế chịu uống chén rượu hần mời là đã ban cho hàn cái ơn to tát vậy.
Tiêu Triệt không nói gì, bước sang bàn kế. Vừa đi được hai bước, Tiêu Ly đã khạc một bãi xuống đất, hừ lạnh đủ cho Tiêu Triệt nghe thấy: "Đúng là hoa nhài câm bãi cứt trâu. Phi!"
Sắc mặt Tiêu Triệt không đối, bước chân cũng không dừng, như thế hoàn toàn chưa nghe thấy gì. Chí co noi sau trong mat han, đọng lại một tia lạnh leo ảm trầm.
Đến cạnh Nhị trưởng lão Tiêu Bác, Tiêu Triệt hơi khom người: "Nhị trưởng lão, Tiêu Triệt kính người một chén."
Tiêu Bác lại chẳng buồn nhìn Tiêu Triệt, còn quay phat gương mặt gia nua đi chỗ khác, nhạt giọng bảo: "Dương nhi, thay ta uống."
"Văng, ông nội." Tiêu Dương không nói hai lời, vươn tay chộp lấy chén rượu của Tiêu Triệt, nốc cạn một hơi.
Rượu kính trưởng bối mà lại để hậu bổi của chính mình uống thay, chuyện ấy đã không còn là xem nhẹ nữa, mà là sí nhục trăn trụi. Uống xong, Tiêu Dương đặt chén xuống, khi ngồi lại còn chẳng buồn che giấu ánh mắt khinh miệt và chế giễu.
Tiêu Triệt văn chầng nói gi, khế gật đầu rõi đi đến bản khác. Cũng như vừa nấy, mới đi được hai bước, lại một tiếng hừ lạnh vang lên: "Hừ, phế vật thì văn là phế vật. Dù có bắc thang lên nhà họ Hạ, cũng vẫn là phế vật. Lão già Tiêu Liệt, chẳng lẽ còn trông cậy vào cháu dâu mà lật mình? Phì!"
Giọng nói đầy khinh miệt mia mai, dĩ nhiên còn lần cá ghen ghét. Đừng nói đến gia sản nhà họ Hạ, chỉ riêng thiên phú kinh người của Hạ Khuynh Nguyệt, nếu nàng không gả cho Tiêu Triệt mà gả cho cháu hân là Tiêu Dương, chắc hắn có năm mơ cũng cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!