"Chỉ với thân phận con gải nhà họ Hạ mà gá cho ngươi đã đú làm cá Lưu Vân Thành xôn xao. Nếu lại lấy thân phận đệ tứ Bäng Vân Tiền Cung mà gá, thi sẽ làm xôn xao không chỉ riêng cái thành nhỏ này. Dù đối với ngươi hay với nhà họ Hạ chúng ta, đều có thế gãy ra nhều hậu quả khó lường. Suy cho cùng, khoảng cách giữa ngươi và ta, thực sự quá xa." Giọng Hạ Khuynh Nguyệt mỏng nhẹ, ánh mắt trong vắt. Dù chỉ đứng yên đó, nàng đã rực rỡ đến chói lòa.
Tiêu Triệt khẽ thở ra một hơi: "Vậy vi sao cô vắn chịu gắ cho ta?"
"Trong lòng ngươi tự khắc rõ. Bởi mạng ta là do Tiêu bá phụ cứu, vì cứu ta mà khi bị ám sát ông không còn sức chống đỡ, cuối cùng mất mạng. Lại vì ngay ngày ta chào đời, phụ thân đã chỉ hôn ta cho ngươi. Bất kế để báo ân Tiêu bá phụ, hay thuận theo lời hứa của phụ thân, ta đều không có lý do để không gả cho ngươi."
Hạ Khuynh Nguyệt ngang mắt, ánh nhìn thanh lãnh như băng quang gợn sóng: "Ta nói cho ngươi biết mình thuộc Bang Van Tiên Cung, cũng là muốn ngươi hiểu: muốn tu Băng Vân, tất phải băng tâm trước đã. Băng Vân Tiên Cung chỉ thu nữ tử, lại buộc suốt đời không được vướng trần duyên, cũng không được sinh nở. Ta tuy đã gá cho ngươi, nhưng cá đời này, ta không thể yêu bất kỳ ai. Điều này, ngươi phải biết."
"Dù cô không phái người Bang Vân Tiên Cung, ta cũng không cho rang cô sẽ yêu ta." Tiêu Triệt cười tự giễu.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu: "Có lẽ ngươi hiểu lắm rồi. Ta tuyệt không coi thường ngươi, cũng chưa từng coi thường ngươi. Sư phụ cũng nhiều lần dạy ta: một người dù đứng ở độ cao nào, chỉ được phép đứng ở trên mà quan sát, chứ không được khinh thường ai. Huống hồ ta cũng mới chỉ ở điểm xuất phát mà thôi. Đại Lục Thiên Huyền tuy tôn sùng huyền lực, nhưng những y sư, đan sư, khi sư được thế nhân tán tụng cũng nhiều không kế xiết. Huyền mạch tàn phế không có nghĩa là cuộc đời coi như chấm hết."
Tiêu Triệt xúc động một thoáng, Ở Lưu Vân Thành, người ta chỉ truyền tụng dung nhan và thiên phú của Hạ Khuynh Nguyệt; e râng chắng mấy ai biết dưới vẻ phong hoa kia là một tâm cảnh mà đa số người trung niên cũng khó có được.
Mà nàng, thật sự mới mười sáu tuối. Vài năm nữa, e rằng còn khó mà tưởng tượng nỗi. Chả trách lại được người của Bằng Văn Tiên Cung đế mắt! Một cô gái có dung mạo, thiên phú lần tâm tính đều xuất chúng đến thế, vậy mà thật sự đã trở thành vợ của hàn ... Quả có chút như mơ!
Nếu không phải hiện giờ hn mang kinh nghiệm và ký ức của hai đời, thì đứng trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ tự ti đến mức không dám nhìn thầng nàng một cái.
"Cảm ơn cô đã nói với ta những điều này." Tiêu Triệt cảm thán, rồi đối giọng, ánh mt trở nên kiên định: "Vậy, cô có thế cho ta biết, huyền lực hiện giờ của cô rốt cuộc ở cảnh giới nào không?"
Mười sáu tuổi có thế bước vào cảnh giới Sơ Huyền, cấp mười - đó tuyệt đối là thiên phú đủ gãy chấn động cả Lưu Văn Thành. Nhưng giờ, Tiêu Triệt tuyệt không tin Hạ Khuynh Nguyệt chỉ ở cảnh giới Sơ Huyền, cấp mười. Bởi thiên phú võ song ấy, ở Lưu Vân Thành không ai sánh được, nhưng vẫn chưa đủ lọt vào mắt Bằng Vân Tiên Cung.
Câu hỏi đột ngột của Tiêu Triệt khiển Hạ Khuynh Nguyệt lập tức trầm mặc, không trả lời. Nhưng sự im lặng ấy đã nói rõ: thực lực của nàng tuyệt không dừng ở cảnh giới Sơ Huyền, cấp mười.
"Ngươi nên ra kinh rượu rõi." Hạ Khuynh Nguyệt nghiêng đầu, khẽ nói. Lời nàng vừa dứt, ngoài cửa có tiếng bước chan chầm chậm đến gần, tiếp đó là giọng già nua mà ôn hòa của Tiêu Hồng: "Thiếu gia, nên đi kính rượu rồi."
"Ông Hồng, ta ra ngay." Tiêu Triệt đáp một tiếng, nhìn Hạ Khuynh Nguyệt lần cuối, thuận tay chỉnh lại y phục, rồi bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!