Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Thế Yêu Tôn - Nghịch Thế Tà Thần - Vân Triệt (Bản dịch mới)

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt càng thêm phức tạp. Nàng khẽ nói xong thì đi ra cửa, khép cửa lại không một tiếng động.

Đứng trong sân, Hạ Khuynh Nguyệt nâng hai tay lên, nhìn vào lòng bàn tay mình, ánh mắt mờ sương.

Rốt cuộc hắn là một người như thế nào?

Ít nhất, bấy lâu nay ta đã nhìn nhầm hắn ... Cả Lưu Vân Thành cũng đều nhìn nhầm hắn ...

Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, thân thể Tiêu Triết cũng đổ hẳn xuống giường, nằm nghiêng bất động, miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mơ hồ:

"Phù phù ... thân thể bây giờ yếu quá, chỉ thông huyền mà thôi mà suýt thì kiệt sức gục luôn ... "

"Nếu sư phụ biết ta lại bắt người ta cởi đồ, không biết có tức đến mức nhảy từ thiên đường xuống dạy cho ta một trận không ... Dù gì mười ba tuổi ta đã có thể châm qua lớp áo, mười lăm tuổi thì nhắm mắt cũng châm được rồi ... phù phù ... ngủ thôi ... "

Từ khi nhận được thư của Tiêu Tông, toàn bộ nhà họ Tiêu chìm trong một bầu không khí khác thường tột độ. Môn chủ, trưởng lão, chấp sự mỗi ngày đều hối hả bận rộn từ sớm đến tối chuẩn bị việc nghênh tiếp, sợ xảy ra nửa điểm sơ sót. Thế hệ trẻ lại càng khí thế hừng hực mà điên cuồng tu luyện, mơ cũng chỉ mong mấy ngày này có thể bất ngờ đột phá, để tăng khả năng được đưa vào Tiêu Tông.

Thế nhưng, những chuyện đó rõ ràng chẳng liên quan gì đến Tiêu Triết. Hắn gần như là người nhàn rỗi nhất trong toàn bộ nhà họ Tiêu.

Hôm ấy, ở hậu sơn nhà họ Tiêu.

Đó là khu nghĩa địa ở sau nui do nhà họ Tiêu khai lập. Người nhà họ Tiêu sau khi mất đa phần được mai táng tại đây.

Tiêu Liệt lặng lẽ đứng trước một tấm bia mộ. Mái tóc bạc phơ, thấm đẫm tang thương và buồn bã, khẽ lay theo gió, tiếng gió rít lên nghe thê lương não nuột.

Trên bia mộ ấy khắc hai chữ "Tiêu Ưng".

"Ưng nhi, ta biết ước mơ từ thuở bé của con là hoàn thành di nguyện của tổ tiên, trở về Tiêu Tông, chấn hưng lại chi mạch bị ruồng bỏ của chúng ta. Nay, cơ hội ấy cuối cùng cũng đến, chỉ là đã muộn tròn mười sáu năm."

Ánh mắt Tiêu Liệt mờ đục, đứng lặng tại chỗ, miệng khẽ lẩm bẩm như vô thức:

"Ta biết, dẫu đã qua từng ấy năm, con vẫn còn nhiều vướng bận ... Triết nhi từ nhỏ huyền mạch tàn phế - như vậy cũng tốt, tuy định sẵn cả đời tầm thường, nhưng không tranh không đấu thì cũng chẳng vướng oán thù. Bây giờ Triết nhi cũng đã thành gia, mong nó từ đây có thể bình yên mà sống. Nó tuy không phải con ruột, nhưng là mạng sống mà vợ chồng con cùng cả đứa con ruột, đã dùng chính tính mạng mình đánh đổi để bảo toàn cho nó. Ta cũng sẽ dốc hết khả năng để giữ cho nó được bình an ... "

Rắc

Một tiếng cành khô khẽ gãy lọt vào tai khiến Tiêu Liệt giật mình, thoát khỏi cơn thất thần, quay phắt lại quát thấp giọng: "Ai?"

Theo tiếng quát của ông, bóng dáng Tiêu Ngọc Long từ sau gốc đại thụ giữa khu mộ bước ra. Thấy Tiêu Liệt, cậu ta rõ ràng sững lại, tiến lên mấy bước, hành lễ chuẩn mực của hàng hậu bối: "Ngọc Long bái kiến Ngũ trưởng lão. Không ngờ Ngũ trưởng lão lại ở đây ... Có phải Ngọc Long đã quấy rầy Ngũ trưởng lão chăng?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!