Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Thế Yêu Tôn - Nghịch Thế Tà Thần - Vân Triệt (Bản dịch mới)

Sáng sớm, trời vừa hửng, môn chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Vân Hải đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh: "Môn chủ! Môn chủ, ngài tỉnh chưa?"

Tiêu Vân Hải mở mắt, liếc qua ánh sáng bên ngoài, cau mày: "Tờ mờ sáng đã ầm ĩ, có chuyện gì?"

" ... Là ... là Tiêu ... Tiêu Tông! Thư của Tiêu Tông!" Giọng ngoài cửa kích động đến run lên.

"Cái gì? Tiêu Tông !? "

Vị môn chủ nhà họ Tiêu, kẻ đỉnh phong có thể đi ngang đi dọc ở Lưu Vân Thành, như bị kim châm vào mông, cả người bật dậy khỏi giường, phản ứng quá mạnh khiến suýt nữa lăn thẳng xuống đất. Ông ấy quýnh quáng khoác vội y phục, tóc tai cũng chẳng kịp chải, lao nhanh mở toang cửa, chộp lấy gã đệ tử Tiêu Môn đứng ngoài, trợn mắt quát: "Ngươi nói Tiêu Tông? Ngươi bảo là Tiêu Tông !? "

"Phải! Là Tiêu Tông, trăm phần trăm!" Gã đệ tử Tiêu Môn nuốt khan, gật đầu lia lịa, rồi voi đua buc thu trong tay len truoc mat Tieu Van Hai: "Tren thu co An Thiên Ưng của Tiêu Tông! Trong cả Đế Quốc Thương Phong, chưa từng có ai dám mạo danh dấu hiệu độc hữu của Tiêu Tông.

Anh mắt vừa chạm đen an ký Ấn Thien Ung trên phong thu, toan thân Tiêu Vân Hải run bắn, giật phắt bức thư, đôi tay run lẩy bẩy vừa vội vừa cẩn thận xé phong bì, rút tờ giấy mỏng bên trong ra.

Tiêu Tông, tuy tên gọi chỉ khác nhà họ Tiêu một chữ, nhưng lại cách biệt một trời một vực! Nhà họ Tiêu tuy miễn cưong còn xưng hùng ở Lưu Vân Thành, nhưng đặt trên Đại Lục Thương Phong thì vốn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. Còn Tiêu Tông lại là một trong tứ đại tông môn mạnh nhất của Đế Quốc Thương Phong, ngang hàng Thiên Kiếm Sơn Trang, Băng Vân Tiên Cung, Phần Thiên Môn. Là một thế lực ở tầm cao đến mức nhà họ Tiêu còn chẳng đủ tư cách ngước nhìn.

Không hề quá lời: một tiểu sai vặt ở phòng tạp dịch trong Tiêu Tông cũng chưa chắc thèm để mắt tới vị môn chủ chính danh của nhà họ Tiêu này.

Tuy vậy giữa nhà họ Tiêu và Tiêu Tông thật ra cũng có chút liên hệ. Bởi người sáng lập nhà họ Tiêu ở Lưu Vân Thành một trăm sáu mươi năm trước là Tiêu Biệt Ly, năm xưa vốn thuộc về Tiêu Tông - nói đúng hơn là một kẻ bị vứt bỏ, đồ đệ bị ruồng rẫy, nghe đồn còn là con trai của một vị trưởng lão lúc bấy giờ. Chỉ là Tiêu Biệt Ly do vị trưởng lão ấy một lần say rượu mất khôn, cưỡng bức một tỳ nữ trong Tiêu Tông mà sinh ra; từ nhỏ tướng mạo tầm thường, tư chất cực kém, lại kéo theo vô số điều tiếng, khiến vị trưởng lão kia rất chán ghét. Đến khi y trưởng thành, huyền lực trong hàng đồng lứa càng đội sổ; tiếp tục lưu lại Tiêu Tông chỉ tổ làm vị trưởng lão ấy thêm mất mặt, bèn nhân cơ hội đẩy y đến Lưu Vân Thành nhỏ xíu heo hút khi ấy, giúp y lập nên nhà họ Tiêu ở Lưu Vân Thành, từ đó mặc kệ không hỏi han nữa, đồng thời cắt đứt mọi qua lại với Tiêu Tông.

Thế nhưng Tiêu Biệt Ly lại luôn lấy xuất thân từ Tiêu Tông làm kiêu, cả đời khổ tu huyền lực mong có chút thành tựu, hòng một ngày được Tiêu Tông thừa nhận mà quay về. Đáng tiếc tâm nguyện ấy cho tới ngày y trút hơi vẫn không thành. Nhưng sau khi y mất, ước vọng đó lại được truyền xuống từng đời trong nhà họ Tiêu, trở thành mục tiêu lớn nhất của mỗi đời người nhà họ Tiêu. Đặc biệt là mỗi đời môn chủ nhà họ Tiêu, đều mong dựa vào chút máu mủ Tiêu Tông còn lại trong người để bấu víu lấy Tiêu Tông, dù chỉ một mảy may dính dáng cũng tốt. Chỉ là bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai trong nhà họ Tiêu làm được. Trong mắt họ, Tiêu Tông tựa như cung điện trên trời, căn bản chẳng dám mơ chạm tới.

Vậy mà hôm nay, Tiêu Tông lại chủ động gửi thư! Bảo sao Tiêu Vân Hải không mừng như điên, kích động ngỡ như đang mơ.

Đọc kỹ từng chữ trong lá thư, mặt Tiêu Vân Hải đã đỏ bừng, hơi thở rối loạn. Ông ấy đưa tay chỉ ra ngoài, giọng khàn khàn: "Mau ... mau đi thông báo các trưởng lão, chấp sự lập tức đến đại sảnh nghị sự! Nói với họ có đại sự liên quan đến tương lai nhà họ Tiêu cần thương nghị ... đi nhanh!"

"À ... dạ!" Đệ tử Tiêu Môn vội vã lĩnh mệnh, cuống cuồng chạy đi.

Tiêu Triệt ôm tấm chăn đỏ chót, rón rén đẩy cửa, bước vào phòng mình thì thấy Hạ Khuynh Nguyệt đã ăn vận chỉnh tề ngồi nơi mép giường, đôi mắt đẹp tĩnh như nước, bình thản nhìn hắn.

Tiêu Triệt lập tức quẳng cái chăn lên bàn, mặt không đỏ, tim không loạn hỏi: "Thê tử ơi, dậy sớm thế à, tối qua ngủ ngon không?"

"Không định nói cho ta biết tối qua ngươi đã đi đâu sao?" Mắt đẹp Hạ Khuynh Nguyệt nheo nhẹ, nhàn nhạt hỏi.

"Không cần thiết." Tiêu Triệt vươn vai một cái, quay vào gương bắt đầu chỉnh lại tóc tai: "Vì ta biết cô chắc chắn chẳng hứng thú."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!