"Ờ ... Tiểu Cô Mẫu, sao cô lại nhìn cháu bằng ánh mắt kỳ quái thế?" Bỗng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, Tiêu Triệt im lặng hồi lâu, dè dặt mở miệng.
Đôi mắt đẹp ngây dại hồi lâu của Tiêu Linh Tịch khẽ run lên, nàng vội vàng tránh ánh nhìn, cúi đầu, khẽ hừ một tiếng: "Cháu nói mấy lời vừa rồi, không sợ bị vợ Khuynh Nguyệt của cháu nghe thấy à."
Tiêu Triệt làm bộ làm tịch đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi bèn ra vẻ vô tội mà nói: "Xung quanh hình như chẳng có ai cả, sợ gì chứ. Dù có để nàng ấy nghe thấy, cháu cũng chẳng có gì phải sợ. Cô chẳng phải không rõ, nàng thực ra đâu có thật lòng muốn gả cho cháu, mà cháu cũng chẳng thật lòng muốn cưới nàng. Nếu nàng mà là Tiểu Cô Mẫu, cháu ... "
"Không được nói! Đừng nói nữa!"
Tiêu Linh Tịch đưa tay, ấn mạnh lên môi hắn, bịt chặt những lời hắn sắp thốt ra. Một lúc lâu sau, nàng mới buông tay, lại nghiêng người tựa vào vai Tiêu Triệt, khẽ nói: "Tiểu Triệt, tuy ta còn nhỏ hơn cháu một tuổi, nhưng ta đường đường là Tiểu Cô Mẫu của cháu. Những lời có thể nói với các cô gái khác, thì với cháu không được nói-cả đời cũng không được. Ta biết trong lòng cháu từng thực sự nghĩ như thế là đủ rồi ... "
Hai câu cuối, giọng Tiêu Linh Tịch hạ thấp đến khẽ như gió thoảng, trong lời thì thầm vương một vị chua xót, thê lương khiến người nghe nhói lòng.
Tim Tiêu Triệt cũng rung lên mạnh. Hắn không nói thêm gì, khép mắt lại, yên lặng lắng nghe nhịp thở và tiếng tim của cô gái bên cạnh.
"Hồi nhỏ, ta vừa gầy, vừa đen, lại thấp, bọn họ đều gọi ta là vịt con xấu xí, suốt ngày trêu chọc, bắt nạt ta ... " Tiêu Linh Tịch dựa vào hắn, giọng mơ màng như nói mê: "Chơi với ta, chỉ co Tieu Triệt. Khi có người bắt nạt ta, Tiểu Triệt luôn lao lên đánh nhau với họ, đuổi họ đi, còn mình thì thương tích đầy người ... Khi đó, hầu như những vết thương trên người Tiểu Triệt đều là vì ta. Ta đã quen, và cũng rất thích cảm giác được Tiểu Triệt che chở ... cứ nghĩ rang mình có thể mãi mãi được Tiểu Triệt bảo vệ như thế ... "
Lời của Tiêu Linh Tịch khiến Tiêu Triệt nhớ về dáng vẻ năm xưa của nàng-đúng như nàng tự nói: đen, gầy, thấp, là một "vịt con xấu xí" theo đúng nghĩa. Nhưng vì nàng là Tiểu Cô Mẫu của hắn, còn hắn là con trai, lại lớn hơn nàng một tuổi, nên luôn coi việc liều mình bảo vệ nàng là lẽ đương nhiên. Ai ngờ "gái mười tám đổi thay như lột", vịt con xấu xí năm nào đã hóa thành đại mỹ nhân hôm nay, trong nhà họ Tiêu không biết có bao nhiêu thanh niên thèm khát, mơ tưởng nàng.
"Về sau, huyền mạch của Tiểu Triệt bị chẩn ra là đã tàn phế, ta bèn khổ luyện huyền lực ... vì đã đến lúc ta phải bảo vệ cháu. Khi ấy, ta vẫn nghĩ, dù là Tiểu Triệt bảo vệ ta hay ta bảo vệ Tiểu Triệt, thật ra cũng như nhau cả, đều có thể mãi mãi ở ben nhau ... Cho đến khi ta dan lon len, ta moi hiểu, Tieu Triệt se cuoi the tử, con ta cũng phải gả chồng. Khi ấy, chúng ta không thể như trước được nữa ... Hơn nữa, trong thiên hạ, người duy nhất Tiểu Triệt không thể cưới là ta; còn người duy nhất ta không thể gả cho, lại là Tiểu Triệt."
Tiêu Triệt: " ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!