Khi đám người Lăng Nghị tìm thấy Ngô Cần, ông ta đang nằm gần cửa sau của tiểu thu, ngực ông ta lõm xuống, tay chân bị gãy, cục máu đông trên mặt đã đông thành băng, để lại từng mảng đen sì trên mặt.
Nhưng may thay, vẫn còn chút hơi thở.
Có Lăng Nghị còn ở đây thì sẽ không chết được.
Bởi vì ông ta là một nội kinh võ giả, hơn nữa lại vừa bị thương nên Lăng Nghị không chút đắn đo, truyền linh khí vào cơ thể ông ta như thể không căn tiền.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, Ngô Càn liền tỉnh dậy và ho,
Sau khi nhìn thấy là Lăng Nghị, Ngô Càn có chút thất vọng nói: "Lăng đại sư, cậu cũng xuống rồi à. Haiz, cậu còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc.
"sư phụ, ông đang nói linh tỉnh cái gì vậy? Ông chưa chết!” Trần Báo dở khóc dở cười nói.
"Tôi vẫn chưa chết? Ngô Càn nhìn xung quanh, quả thực vẫn còn ở trong tiểu khu, "Nhưng tại sao tôi lại không cảm thấy một chút đau đớn nào?"
Nói xong, Ngô Càn chợt nhận ra: "Đúng rồi, đến căn bệnh ba mươi năm của tôi mà Lăng đại sư còn có thể chữa khỏi, việc nhỏ như giảm đau đương nhiên không là gì. Cảm ơn Lăng đại sư."
à tôi phải cảm ơn ông. Nếu ông không ngăn cản tên cao thủ đó, vợ con tôi chắc chắn đã xảy ra chuyện." Lăng Nghị bày tỏ lòng biết ơn từ đáy lòng: "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho ông, cũng nhất định sẽ chữa khỏi cho ông”
Kết quả là Ngô Càn lắc đầu nói: "Là khả năng của tôi không bằng người khác, Lăng đại sư không cần cảm ơn tôi, cũng không căn báo thủ cho tôi..."
Nói đến đây, Ngô Càn dường như nghĩ tới điều gì đó, kích động nói với Lăng Nghị: "Đúng rồi, cậu mau đi đi, mang theo cô Tề và con đi cùng, rời khỏi Giang Châu! Còn nữa, hãy thông báo cho lão gia, cùng nhau rời khỏi Giang Châu!”
"sư phụ, ông đang nói cái gì vậy? Sao lại nói đông nói tây thế, tôi nghe hồ đồ luôn rồi?” Trần Báo vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Ngô Càn thấy Lăng Nghị cũng ngơ ngác, vội vàng giải thích: "Người làm tôi bị thương, căn bản không phải là đến đối phó với cô Ta, cho nên Lăng đại sư
cũng không cần cảm ơn tôi. Ngay từ đầu hắn là do Tân gia mời tới để đối phó với tôi, là để đánh chết tôi
Không ctôi, hắn nói hắn còn có hai mục tiêu nữa, một người là lão gia, một người là Lăng đại sư! Các người không phải đối thủ của hắn đâu, cho nên các người phải lập tức rời khỏi Giang Châu!"
Trần Báo nghe vậy, có chút không tin, hỏi: "Sư phụ, ông bị đánh sợ rồi à? Lăng đại sư là võ đạo tông sử, người Tân gia mời tới có thể đánh thẳng tông sư sao?"
“Người đó tên là Viên Thiên Canh, cậu nói xem có. đánh thẳng được không?” Ngô Càn trợn mắt nhìn Trần Báo, mà khi ông ta nhắc đến cái tên Viên Thiên Canh, rong mắt có một chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!