Mặt Vương Tôn giật giật.
Một cước này e là không chỉ phế mà còn đá nát luôn chỗ đó.
Khóe môi Tề Hạo co giật, bực bội: "Lưu Bưu, ngươi tàn nhẫn quá rồi đấy. Ta bảo phế tu vi của hắn, chứ đâu bảo phế ... chỗ đó."
"Hả?" Lưu Bưu ngơ ngác, phế nhầm chỗ à?
"Khụ, vậy thuộc hạ đi bù thêm một cước, lần này tuyệt đối không phế nhầm." Lưu Bưu cười gượng, tiến về phía Trịnh Kiệt.
Trịnh Kiệt đau đến lăn lộn giãy giụa, cắn răng cầu xin: "Gia chủ Tề, ta sai rồi, ta không nên bán đứng người nhà, xin ngài tha cho ta."
Chưa nghe Te Hạo lên tiếng, Lưu Bưu nào dám nương tay, khóe môi nhếch lạnh, nguyên lực ngưng tụ nơi chân, một cước đạp mạnh thẳng xuống bụng Trịnh Kiệt.
"Phụt-"
Một ngụm máu phun ra khỏi miệng Trịnh Kiệt, hắn cũng ngất lịm.
Bị trọng thương liên tiếp, không chết đã là mạng lớn; nhưng đan điền của hắn đã bị một cước đạp vỡ, dẫu có tỉnh lại thì về sau cũng chỉ là phế nhân.
"Kiệt nhi!"
Giữa một tiếng gào giận dữ, Trịnh Nham lao vút tới.
Nhưng đã muộn một bước.
"Tề Hạo! Chuyện gì đây!" Mắt Trịnh Nham đỏ ngầu, hai tay siết chặt.
Tề Hạo nhạt giọng: "Hay là ngươi hỏi mấy đứa con gái của mình xem?"
Trịnh Nham trừng mắt, quát mắng mấy đứa con gái: "Bọn ngu các ngươi, lại chọc giận hắn chỗ nào!"
"Phụ thân, chúng con không hề đắc tội với hắn."
"Đúng vậy, phụ thân, là đại huynh muốn đem bọn con dâng cho Tề Hạo, nhưng Tề Hạo nói, hắn ghét nhất kẻ bán đứng người nhà, cho nên ... nên đã phế đại huynh."
"Cái gì, Kiệt nhi bị phế rồi?" Con ngươi Trịnh Nham co rụt lại.
Trịnh Kiệt không chỉ là trưởng tử của ông ta, mà còn là người có tư chất tốt nhất trong đám trẻ của Trịnh gia, vậy mà nay lại bị phế!
"Tề Hạo! Ngươi đã hứa với ta sẽ không làm hại người của Trịnh gia ta nữa!" Trịnh Nham giận dữ.
Tề Hạo thản nhiên: "Chỉ tại ngươi về quá muộn. Nếu còn không giao linh thạch, sẽ quá giờ hẹn của chúng ta. Đến lúc đó, không chỉ Trịnh gia ngươi giữ không nổi, mà nhẫn trữ vật trên tay ngươi, ta cũng sẽ lột ra."
"Ngươi!" Trịnh Nham tức đến muốn hộc máu!
Tên Tề Hạo này còn muốn giết người đoạt nhẫn?
"Huynh nếu đã gom đủ linh thạch thì mau đưa cho hắn đi! Hắn mà không rời khỏi đây, Trịnh gia ta chẳng được yên phút nào!" Trịnh Khuê nghiến răng nói.
Trịnh Nham hít sâu một hơi, vung tay, năm chiếc rương lớn ầm ầm rơi xuống
đất.
"Hai triệu linh thạch, không thiếu một viên! Mong ngươi giữ lời, bỏ qua cho Trịnh gia của ta!" Trịnh Nham trầm giọng.
Giờ ông ta cũng chẳng dám nói lời hăm dọa gì nữa: một là không có tư cách hăm dọa Te Hạo, hai là vất vả lắm mới gom đủ linh thạch, chẳng thể để Trịnh gia vẫn không giữ nổi.
"Các ngươi đến xem đi." Tề Hạo phân phó.
Vương Tôn, Lưu Bưu vội đi kiểm tra, mở rương ra kiểm đếm.
"Gia chủ, linh thạch đủ số."
Chẳng mấy chốc, hai người cung kính bẩm lại, trong mắt đầy vẻ kính sợ Tề Hạo
Gia chủ chỉ ghé Nguyên Vũ Thành một chuyến, nhẹ bâng đã lấy được hai triệu linh thạch!
Các đại gia tộc liều sống liều chết, trăm phương nghìn kế, mấy chục năm còn chẳng tích nổi ngần ấy linh thạch.
Tề Hạo gật đầu: "Đã đủ số thì việc của Trịnh gia, coi như bỏ qua."
Hắn bước tới, thu rương lại.
"Đi thôi."
Hắn quay người đi ra ngoài.
Vương Tôn, Lưu Bưu cười hề hề theo sau.
Mắt Trịnh Nham nheo lại, bỗng xoay người, gọi với theo Tề Hạo: "Tề Hạo, xúi giục đám phản đồ ở mỏ của ngươi, không chỉ mỗi Trịnh gia ta-nhà họ Hồng cũng nhúng tay!"
Te Hạo ngoanh lại cuoi nhạt: "Ban đung nha ho Hồng, ngưoi không sợ họ trả thù à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!