Thấy vậy, Tề Hạo thản nhiên nói: "Chỉ cần linh thạch đủ số, các ngươi đừng tự tìm chết nữa, ta cũng chẳng buồn giết nữa."
Hắn quay đầu liếc Vương Tôn và Lưu Bưu, nhạt giọng: "Hai người theo ta vào trong phủ chờ. Nửa ngày sau, nếu không thấy linh thạch, đến lượt các ngươi ra tay.
Lưu Bưu nhếch mep cười lạnh: "Gia chủ yen tam, nếu bọn chung không gom đủ, thuộc hạ đảm bảo giết sạch nhà họ Trịnh, gà chó không chừa!"
"Ừ, cứ mạnh tay." Tề Hạo mỉm cười nhạt, sải bước đi thẳng về Trịnh phủ.
Hộ vệ nhà họ Trịnh ở cổng vội dạt sang nhường đường.
Nhìn hắn cứ thế bước vào, Trịnh Nham và Trịnh Khuê tuy phẫn uất, không cam lòng, nhưng cũng không dám ngăn cản.
"Đỡ Nhị gia về dưỡng thương!" Trịnh Nham mặt mày âm trầm, hạ lệnh.
Mắt Trịnh Khuê khẽ giật, nói: "Đại huynh, hai triệu linh thạch ấy, huynh định xoay thế nào?"
Trịnh Nham trầm giọng: "Chuyện này đệ khỏi lo."
Vết thương cụt tay của Trịnh Khuê nếu không chữa trị kịp, e cũng nguy đến tính mạng.
Chỉ còn nửa ngày, Trịnh Nham không dám chậm trễ, vội vã lao đi.
Nhà họ Hồng.
Mot tên tai mat đang bẩm bao voi gia chu Hồng Thien Dao chuyen xảy ra trước cổng nhà họ Trịnh.
Ngoài Trịnh phủ, máu me lênh láng, sự việc lớn như vậy, các tộc ở Nguyên Vũ Thành tất nhiên đều nhận tin cực nhanh.
"Cái gì? Tên giặc Tề Hạo ấy không những trong chớp mắt giết mười hai vị khách khanh Tông Sư của nhà họ Trịnh, còn giết cả Trịnh Kinh Tiêu?"
"Sao thực lực thẳng nhóc đó bỗng mạnh ghê gớm đến vậy?"
Hồng Thiên Đào vừa kinh hãi, sắc mặt cũng hơi tái.
Trong ấn tượng của y, Tê Hạo tuy hùng hổ, nhưng cũng chỉ ở cảnh giới Võ Sư cửu phẩm!
Trước đây vì giữ thể diện nên y không ra tay với hậu bối như Tề Hạo, chứ năm ấy tranh đoạt mỏ linh thạch, y ra một chưởng là giết được hắn.
Giờ muốn giết hắn thì lại bất lực ư?
"Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng thực lực Tề Hạo thể hiện ra quả thật rất mạnh. Gia chủ, Tề Hạo đã biết mỏ linh thạch của hắn có nội gián, liên can đến nhà họ Trịnh, thì e rang cung biết nha ho Hồng ta có nhung tay. Ngai nen som chuẩn bị thì hơn!" Hộ vệ nhà họ Hồng de dặt nhắc.
Mắt Hồng Thiên Đào lóe sáng, trầm ngâm chốc lát rồi hừ lạnh: "Sợ gì, con ta đã là đệ tử Huyền Thương Môn. Ta không tin hắn dám động nhà họ Trịnh rồi còn dám động đến nhà họ Hồng ta!"
Hộ vệ nghe vậy, không dám nói thêm.
Nhưng tan mắt thấy sự ngang ngược của Te Hạo trước cổng Trịnh gia, hắn cứ cảm thấy Tề Hạo không chỉ ngông cuồng, mà còn rất điên ...
Chưa biết chừng hắn cũng dám động đến nhà họ Hồng.
Lúc này, một hộ vệ vội vã chạy đến.
"Gia chủ, gia chủ nhà họ Trịnh cầu kiến ngoài phủ." Hộ vệ cung kính bẩm.
Hồng Thiên Đào phẩy tay, lạnh giọng: "Hừ, giờ còn gặp hắn làm gì, rước xui vào người chắc? Nói với hắn, ta đang ở giai đoạn then chốt của kỳ bế quan, không tiện tiếp kiến!"
Hộ vệ sững ra, rồi vội đáp: "Vâng."
"Nhà họ Trịnh đúng là phế vật, chết bao nhiêu người mà không làm hắn sứt mẻ nổi một cọng lông!" Hồng Thiên Đào hừ lạnh.
Miệng cứng là thế, chứ trong lòng y cũng thấy lạnh gáy.
Giá như nhà họ Trịnh liều chết khiến Tề Hạo trọng thương, thì giờ y đã có thể đi ăn hôi rồi, đâu đến nỗi phải thấp thỏm?
Ngoài phủ họ Hồng, bị từ chối tiếp kiến, mặt mày Trịnh Nham xanh mét, chỉ vào phủ họ Hồng chửi ầm: "Hồng Thiên Đào, đồ chó đẻ! Ngươi thấy chết không cứu phải không? Lát nữa lão tử sẽ lật tẩy nhà họ Hồng của ngươi! Lão tử đã không yên, ngươi cũng đừng mong yên thân!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!