Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Thế Chưởng Thiên Lục - Tần Hạo (FULL)

"Xử lý xong chuyện ở Nguyên Vũ Thành, ta sẽ ghé Thanh Vụ Hạp xem thử. Nếu đúng là có Linh Thú, phần thưởng của ngươi chắc chắn không thiếu."

Tề Hạo nheo mắt cười.

Mắt Lưu Bưu sáng lên, kích động nói ngay: "Đa tạ gia chủ!"

Gần đến giờ ngọ, ba người rốt cuộc cũng tới Nguyên Vũ Thành.

Thực lực tổng thể của Nguyên Vũ Thành ngang ngửa với Nguyên Linh Thành.

Vừa vào thành, Vương Tôn và Lưu Bưu rõ ràng có chút căng thẳng.

Tuy chiến lực của Tề Hạo kinh người, nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ có ba người. Huống hồ nơi này lại là địa bàn của nhà họ Hồng và nhà họ Trịnh.

Tề Hạo dẫn đầu đến trước phủ nhà họ Trịnh.

Gia nhân gác cổng nhà họ Trịnh thấy ba người mặt lạ liền vênh váo hỏi: "Các ngươi là ai, đến Trịnh phủ làm gì?"

Vương Tôn lạnh giọng: "Mau vào bẩm với gia chủ các ngươi, gia chủ nhà họ Tề đến bái kiến!"

"Gia chủ nhà họ Te?" Tên gia nhân nhe rang cười khẩy: "Nguyên Vũ Thành làm gì có 'gia chủ nhà họ Tề'. Nhóc con, đừng bảo ngươi họ Tề, dắt theo hai người rồi tự xưng là gia chủ đấy chứ?”

"Lưu Bưu, đi giết han." Te Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt gã gia nhân biến hẳn, vội vàng lùi nhanh, kêu to: "Đây là Trịnh phủ, đâu cho các ngươi làm càn! Chờ đấy!"

Vừa quát, gã "bụp" một tiếng, xô bật cánh cổng, chuồn thẳng vào trong.

Lưu Bưu lộ vẻ ngượng, ủ rũ: "Gia chủ, thuộc hạ nào dám trái lệnh, chỉ là thằng đó chạy nhanh quá, thuộc hạ còn chưa kịp ra tay ... "

Bảo đuổi theo chém người, Lưu Bưu thật ra cũng chẳng có gan ấy.

Tề Hạo mỉm cười: "Không sao. Có hạng người không dọa cho một trận thì chẳng biết mình là ai."

Chẳng mấy chốc, một đám người khí thế hùng hổ từ trong Trịnh phủ ùa ra.

"Hôm nay lão tử phải xem thử là thẳng nào mắt mù dám gây sự trước cổng Trịnh phủ của lão tử!"

Một gã trung niên râu quai nón giận dữ tiến tới.

Gã gia nhân cúi đầu khúm núm đi sát bên cạnh người trung niên, lạnh lùng liếc Tề Hạo một cái rồi hối hả bẩm: "Nhị gia, chính là thằng nhai này!"

"Trịnh Khuê, lâu rồi không gặp." Tề Hạo ngẩng mắt, nhạt giọng.

Lúc này Trịnh Khuê cũng nhìn rõ mặt Tề Hạo, sắc mặt khẽ đổi, rồi bật cười lạnh: "Hóa ra là ngươi!"

"Ngươi đến Trịnh phủ của ta làm gì?"

Tuy biết rõ nguyên cớ, nhưng gã vẫn giả vờ không hay, hừ lạnh rồi hỏi.

Mắt Tề Hạo thoáng lạnh: "Ta đã đến tận Trịnh phủ rồi, ngươi còn định giả ngu sao? Đám phản bội kia, giờ ta đã chém sạch. Nhưng nhà họ Trịnh các ngươi dám giật dây chúng, ăn cướp linh thạch của ta, không lẽ không định cho ta một lời giải thích?"

Trịnh Khuê phá lên cười: "Lời giải thích? ngươi muốn lão tử cho ngươi lời giải thích gì? Chuyện ngươi nói, lão tử nghe chẳng hiểu! Quản không nổi người của ngươi còn đến tìm nhà họ Trịnh gây chuyện, ngươi tưởng nhà họ Trịnh của lão tử là nặn bằng bùn chắc!"

Tề Hạo dửng dưng: "Nhà họ Trịnh các ngươi dĩ nhiên không phải nặn bằng bùn, mà là ... làm bằng cứt."

"Phụt-"

Vương Tôn và Lưu Bưu vốn còn căng thẳng, nghe vậy không nhịn được phì cười.

"Ngươi! Ngươi dám sỉ nhục nhà họ Trịnh của ta! Tề Hạo, ta thấy ngươi muốn chết rồi!" Mặt Trịnh Khuê tái mét, sát ý bùng nổ, gầm lên.

Tê Hạo lạnh giọng: "Kẻ muốn chết không phải ta, mà là nhà họ Trịnh các ngươi."

"Nếu Trịnh Nham còn không lăn ra đây gặp ta, thì trước cổng nhà họ Trịnh sẽ sớm dính máu."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!