Thầng này điên rồi sao?
Bọn họ đại diện cho Linh Vũ Tông đấy!
"Tề Hạo! Lão phu khuyên ngươi chớ có tự tìm đường chết! Nếu ngươi dám giết một người của bản tông, Linh Vũ Tong tuyệt đổi sẽ-"
Xoẹt!
Đúng lúc An Vân Đào đang gầm lên đe dọa, một luồng kiếm quang lóe lên sượt qua, mắt Lâm Chấp Sự trợn tròn, chí thấy nơi cố họng truyền đến một trận đau nhới ...
Tiếp đó, trước mắt hàn máu bằn tung tóe ...
"Trưởng lão! Han ... han giết Lâm Chấp Sự rồi!"
"Trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ!"
"Còn lắm lời gì nữa! Mau dìu lão phu chạy! Thâng nhãi này điện rồi!"
An Vân Đào run rấy gào lên; nếu không vi thương thế quá nặng, hắn đã quay lưng chuồn trước từ lâu.
Tề Hạo nhếch môi lạnh lùng, cầm kiểm lướt tới.
Kiếm khí quét qua, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp!
Vù!
Mũi kiếm sắc lạnh đã gác lên cố kẻ sống sót duy nhất.
Những người khác, bao gồm cá An Vân Đào, lúc này đều đã ngã xuống vũng máu.
Phịch!
Gã đệ tử Linh Vũ Tông cảm nhận được sát cơ cận kề, hai chân mềm nhũn, khuyu gối ngã sụp xuống, vội vàng van xin: "Đừng giết ta! Ta ... ta chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, mới vào Linh Vũ Tông mấy ngày ..."
"Vào mấy ngày mà đã có tu vi Võ sư nhị phẩm, thiên phú của ngươi ghê đấy!" Tề Hạo nhàn nhạt.
"Khụ ... Vừa nãy ta sợ quá nên lỡ miệng, là mới vào Linh Vũ Tông mấy năm ... " Gã đệ tử cuống quýt chữa lại.
Tê Hạo lạnh giọng: "Lời ta dặn ngươi chuyển, ngươi nhớ kỹ chưa?"
Gã đệ tứ đáp liền: "Nhớ kỹ hết rồi! Về tới nơi, ta nhất định bẩm lại với Thiếu Tông Chủ, bao Thiếu Tông Chủ tra lại Linh Chuy cho ngài!"
"Nhớ rồi thì tốt, cút!" Tề Hạo thu kiếm, lạnh lùng nói.
Tên đệ tử này về rồi chắc chắn sẽ không kể lại trung thực như bây giờ. Nhưng chỉ cần hân truyền đạt được ý của Tề Hạo cho Ngụy Chiêu là được.
Linh Vũ Tông tuy không yếu, nhưng thứ thuộc về han Tề Hạo, kẻ nào cũng đừng hòng chiếm đoạt!
Bị quát mắng mà hàn lại mừng như điên!
Không ngờ trong cả đoàn người này, kẻ có tu vi kém nhất là hắn lại sống sót!
Hắn bật dậy, ba chân bốn cảng chạy khỏi nhà họ Tề.