"Gia chủ đã tin cậy, bọn lão nhất định sẽ làm cho ốn thỏa."
Vừa trịnh trọng nói, Tần Trấn vừa cất "bản đồ kho báu" đi.
"Có lẽ, sức cám dỗ quá lón này chính là bài khảo nghiệm mà gia chủ giao cho lão phu và Lý Tiến." Tần Trấn ăm thầm đoán vậy.
"Đến điểm đánh dấu thì dốc sức tìm, nếu không phát hiện gì cũng dừng cưỡng cầu quá." Tê Hạo nhàn nhạt nói.
Tuy vị trí hiện ra trên Chường Thiên Đồ ât hắn có linh vật ấn ở đó, nhưng dùng phương pháp thông thường chưa chắc đã thấy được.
Như Địa Oa Linh Hồ bị phong ấn dưới lòng đất của nhà họ Hoàng, nếu không mượn năng lực dò xét của Chường Thiên Đồ, Tề Hạo cũng chẳng tài nào tìm ra.
Hai người lui đi. Tề Hạo quay người vào phòng, vừa tu luyện vừa đợi "rắc rổi" tự tìm đến cửa.
Trước đó, Mạnh Thanh Nhiên đã sai một hộ vệ tới Linh Vũ Tông cầu viện.
Với tốc độ đi đường của hần, nếu thuận lợi gặp được Nguy Chiêu, thi người cúa Linh Vũ Tông chác cũng sáp tới nơi.
Chỉ là, Ngụy Chiêu và Lục Hồng Oanh có hôn ước, còn giao dịch giữa hắn với Mạnh Thanh Nhiên là chuyện không tiện công khai, nên Tề Hạo đoán Ngụy Chiêu sẽ không tự mình xuất hiện.
Trong mắt Linh Vũ Tông, nhà họ Mạnh chỉ là một tiếu gia tộc, vì thể lần này người được phái đi cứu viện thân phận chắc không cao, tu vi cũng chẳng mạnh mẽ gì!
Vậy nên, Tề Hạo hoàn toàn không bận tâm.
Quả nhiên.
Một ngày sau, một tốp võ giá khi thế bất phàm, khi thể hùng hỗ kéo tới trước Mạnh Phú.
Bọn này, mười người áo xanh, hai người áo đen, một người khoác bạch bào.
Áo xanh là đệ tử, áo đen là chấp sự, còn khoác bạch bào tức là thân phận trưởng lão!
Bốp!
Hai chấp sự ao đen chẳng noi chẳng rằng, xông lên gio chướng đánh bật tung cống lớn Mạnh Phủ.
Đám gia nhân giữ cứa sợ đến xanh mặt, vội chạy về tiếu viện cúa Tê Hạo báo tin.
Tuy hầu hết các trưởng lão Khách Khánh trước kia của nhà họ Mạnh đều bó đi, nhưng gia nhân trong phủ văn ở lại; dù sao thì, tầng lớp dưới chót như họ nếu rời Mạnh Phủ thi mưu sinh cũng khó.
"Gia ... gia chủ, nguy rồi, có một đám người xông vào!" gia nhân hốt hoảng kêu.
Trong phòng ngủ, đôi mắt Tê Hạo chậm rãi mở ra.
"Ngươi đi báo những người khác, tất ca lui về hậu viện đợi." Tề Hạo điềm nhiên nói.
Gia nhân sững lại: gia chủ là đang bảo vệ bọn họ ư?
Người nhà họ Mạnh trước kia chỉ coi bọn họ như trâu ngựa sai khiến, nào từng để tâm sống chết của họ!
Khi gia nhân còn ngấn ra, Tê Hạo đã bước ra khói phòng.
"Chút nữa mặc kệ có động tĩnh gì, các ngươi cũng đừng qua can dự." Tề Hạo liếc đám gia nhân, nhạt giọng dặn.
Mắt gia nhân đỏ hoe, cảm động nói: "Bọn tôi không phải võ giả, cũng chắng giúp được ngài. Chỉ tiếc Tần trưởng lão với hộ vệ Lý đều đi vắng, giờ phải làm sao đây!"
"Không sao. Chỉ là vài vai tép riu thôi. Các ngươi đừng chạy loạn là được."
Tê Hạo dặn một câu, rõi đi thẳng ra tiền viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!