Mộ Cẩn Y đột nhiên cúi người, đưa tay nâng cằm Phan Thảo Mai, nhàn nhạt nói: “Gương mặt này, thật ra cũng cũng không tệ lắm… Có muốn tránh bị trừng phạt không?”
Phan Thảo Mai gật đầu một cái, hai mắt mong chờ nhìn Mộ Cẩn Y.
Đây là lần đầu tiên cô ta biết đến sự tàn nhẫn của Mộ Cẩn Y. Cuối cùng Phan Thảo Mai cũng ý thức được, Mộ Cẩn Y không phải người cô ta có thể trêu chọc. Một cô gái mười tám tuổi có thể gánh vác cả một tập đoàn thì chắc chắn không phải là người đơn giản. Vậy mà cô ta lại ngu ngốc nghe lời Thôi Uyên Uyên nói, làm việc cho cô ta.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô chịu trách nhiệm quyến rũ Trang Đông Quân, nghĩ hết mọi cách dính lấy anh ta. Cô dùng bất cứ cách nào cũng được. Chỉ cần có thể làm Thôi Uyên Uyên khổ sở là được.”
Phan Thảo Mai: …
Sau khi giải quyết chuyện của Phan Thảo Mai xong, Mộ Cẩn Y cầm di động của mình lên. Cô vừa nhấp mở di động thì nhìn thấy trên màn hình di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ, cô bấm vào xem, lập tức thấy hoảng sợ.
Vừa rồi ngồi trong phòng họp, vì đề phòng di động phát ra âm thanh nên cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Mộ Cẩn Y hoàn toàn không ngờ Lãnh Cao Tuấn lại gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy.
Cô vội vàng gọi lại cho anh, nhưng cô liên tục gọi lại rất nhiều lần cũng không ai nghe máy.
Cô đau đầu xoa xoa mi tâm, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Quách: “Trong vòng nửa tiếng, tôi phải biết Lãnh Cao Tuấn đang ở đâu.”
…
Sơn trang Thiên Tuyền là một câu lạc bộ cao cấp, là động tiêu tiền nổi tiếng của thành phố Lâm Uy, đồng thời cũng là chỗ ăn chơi ưa thích của đám cậu ấm trong thành phố Lâm Uy.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều cực kỳ xa hoa, dịch vụ chỗ này cung cấp chỉ có bạn không thể tưởng tượng được, chứ không có gì nó không làm được. Đương nhiên, cũng không phải ai muốn vào là có thể vào.
Lãnh Cao Tuấn ngồi trên ghế nằm bên cạnh bể bơi, anh vừa từ trong nước đi lên, trên tóc vẫn còn dính nước, lười nhác đi tới sô pha. Anh vừa vẫy vẫy tay ra phía sau thì lập tức có nhân viên phục vụ xinh đẹp đi đến: “Cậu Lãnh, xin hỏi anh cần gì?”
“Cho tôi một điếu thuốc.”
“Vâng, có ngay.”
Nhân viên phục vụ có vóc dáng quyến rũ, châm thuốc lá rồi đưa đến bên miệng Lãnh Cao Tuấn, anh há miệng ngậm thuốc, hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói lớn.
Có thể nhìn ra được, giờ phút này anh đang rất bực bội. Vừa nghĩ tới cô gái kia là trong lòng anh lại bốc lên một ngọn lửa. Rõ ràng là tối hôm qua đã nói hôm nay sẽ đi dạo phố, kết quả thì sao? Gọi điện thoại cũng không nghe, anh muốn lao thẳng tới văn phòng tìm người nhưng lại bị vệ sĩ riêng của cô đuổi ra, thật sự quá đáng giận.
“Cao Tuấn, làm sao vậy? Gặp chuyện gì không vui à? Nói ra để anh em vui vẻ một chút.” Giang Luật đi đến bên cạnh Lãnh Cao Tuấn, cười hì hì hỏi.
“Cút xa một chút.” Lãnh Cao Tuấn nhả ra một làn khói với anh ta.
Giang Luật bĩu môi: “Thật khó hiểu, cậu mà cũng có lúc khó chịu như vậy đấy.”
Giang Luật vẫy vẫy tay với mấy cô gái xinh đẹp mặc bikini ở phía sau: “Ôi, mấy cô gái, lại đây với cậu Lãnh, tâm trạng cậu Lãnh không tốt, nếu ai có thể làm cậu Lãnh vui vẻ, tôi có thưởng lớn.”
Giang Luật cảm thấy chắc chắn là do kiếp trước Lãnh Cao Tuấn tích không ít đức nên mới có thể quen được người bạn tốt như anh ta. Nhìn đi, để làm bạn vui vẻ hơn mà anh ta không tiếc hy sinh tiền bạc của mình. Nghĩ đến đây, Giang Luật sắp bị bản thân mình làm cho cảm động đến khóc.
Mấy cô gái nghe Giang Luật nói xong thì chen chúc nhào về phía Lãnh Cao Tuấn. Vốn dĩ Lãnh Cao Tuấn đã rất đẹp trai, cho dù anh có là tên ăn chơi trác táng cũng không ngăn được sức hút của anh. Giang Luật không lên tiếng mà bọn họ đã muốn lao tới rồi, huống chi Giang Luật lại mở miệng, bọn họ nào còn lo lắng rụt rè nữa?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị
2. Không Phải Ánh Trăng
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Chiều Hư
=====================================
Lãnh Cao Tuấn nhìn từng gương mặt đang ra sức lấy lòng, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền chán, đang muốn nổi giận thì nghe được hàng loạt tiếng nước ‘tùm tùm tùm’. Mấy cô gái xinh đẹp vừa vây quanh anh đều bị người ta đá xuống bể bơi.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lãnh Cao Tuấn cũng ngây dại. Bởi vì anh nhìn thấy Mộ Cẩn Y đang đứng ở bên cạnh anh, lúc này, cô đang lạnh lùng nhìn những cô gái đang quẫy đạp ở trong nước.
Mấy cô gái quẫy đạp trong nước một lát, cuối cùng cũng đứng dậy được, bọn họ tức giận nhìn Mộ Cẩn Y, quát lớn: “Cô có bệnh à? Chúng tôi có thù oán gì với cô à?”
Mộ Cẩn Y liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nhả ra hai chữ: “Trượt chân.”
Lãnh Cao Tuấn: …
Mấy cô gái bị đá xuống nước kia nghe Mộ Cẩn Y nói vậy thì suýt chút nữa tức chết: “Trượt chân gì chứ? Rõ ràng là cô cố ý.”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Ừm, nói đúng, vừa rồi tôi nói trượt chân là cho các cô chút mặt mũi.”
“Cô…” Mấy người đó tức muốn chết.
Mọi người ở đây, có người nhận ra Mộ Cẩn Y, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Trời ạ, đây không phải Tổng Giám đốc Mộ Cẩn Y của tập đoàn Mộ Thị sao? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
“Mộ Cẩn Y? Là Mộ Cẩn Y mười tám tuổi đã gánh vác cả một tập đoàn sao?”
“Không sai, chính là cô ấy.”
“Trời ạ, vậy mà lại xinh đẹp như vậy, khó trách nhiều người theo đuổi cô ấy như vậy.”
“Cô ấy tới đây làm gì? Vì sao lại xuống tay với những người phụ nữ bên cạnh cậu Lãnh? Chẳng lẽ cô ấy tới đây là vì cậu Lãnh?”
“Không thể nào, sao Mộ Cẩn Y có thể nhìn trúng một công tử đào hoa như cậu Lãnh được chứ?”
“…”
Mọi người ở đây bàn tán sôi nổi, cả đám đều dùng ánh mắt xem trò vui nhìn Mộ Cẩn Y, có người vui vẻ tới mức huýt sáo.
Sau khi mấy cô gái xinh đẹp kia từ bể bơi đi lên, nghe thấy mọi người bàn tán, biết cô gái đá bọn họ vào bể bơi chính là Mộ Cẩn Y thì trong lòng cũng kinh ngạc một chút.
Nhưng mà, bọn họ cũng không sẽ vì Mộ Cẩn Y là Tổng Giám đốc tập đoàn Mộ Thị mà nguôi giận.
Một cô gái mặc bikini màu đen đi đến trước mặt Mộ Cẩn Y, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cô nên cho chúng tôi một lời giải thích.”
Mộ Cẩn Y cũng không nhìn cô ta, nhìn sang Lãnh Cao Tuấn, nhíu mày nói: “Không được hút thuốc.”
“Ùm ùm ùm…” Mấy người đứng bên bể bơi xem trò vui nghe thấy Mộ Cẩn Y nói thì kinh ngạc đến mức trượt chân rơi vào bể bơi.
Một số người vẫn đứng ở một bên xem trò vui, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đứng cách bể bơi khá xa, nếu không nói không chừng cũng sợ tới mức ngã xuống.
Vậy mà lại có người dám quản cậu Lãnh? Điên rồi sao? Không biết tính tình người này không tốt sao? Là Tổng Giám đốc tập đoàn Mộ Thị thì sao? Vậy cũng không độ nổi người ta có ba mẹ giàu có.
Vào lúc mọi người đều chờ xem kịch vui thì chỉ thấy Lãnh Cao Tuấn yên lặng bỏ điếu thuốc xuống, sau đó tiện tay ném vào gạt tàn thuốc trên bàn.
Những người vừa từ trong bể bơi bò dậy lại thiếu chút ngã xuống lần nữa.
Mộ Cẩn Y thấy Lãnh Cao Tuấn bỏ thuốc xuống mới nhìn sang mấy cô gái kia, lạnh lùng nói: “Người đàn ông của tôi, không phải là người các cô có thể chạm vào đâu. Vừa rồi, chỉ là cảnh cáo thôi.”
Mộ Cẩn Y vừa dứt lời, một bầu không khí yên tĩnh phủ xuống.
Đây là đâu? Tôi là ai? Tôi nghe thấy gì? Tổng Giám đốc Mộ Thị và công tử đào hoa Lãnh Cao Tuấn? Nghiêm túc sao?
Giang Luật cảm thấy có thể mình đã xuất hiện ảo giác, anh ta ngây ngốc một lát, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Cao Tuấn, ôm lấy bờ vai của anh, nói lớn: “Người anh em, tình huống gì đây?”
Lãnh Cao Tuấn giơ tay trái lên, chiếc nhẫn cổ điển kia bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Giang Luật. Giang Luật kinh ngạc lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì cũng ngã vào bể bơi giống những người kia.
“Cậu kết hôn rồi?”
Giang Luật gần như là gào lên, mọi người ở đây đều nghe thấy.