Mộ Cẩn Y cùng Lãnh Cao Tuấn nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.
Đây cũng là tâm nguyện của cô, hiện tại cô thực sự có tình cảm với Cao Tuấn, cũng xem là thuận lý thành chương.
“Cẩn Y, em có muốn đến Lãnh gia cùng anh không?”
Lãnh Cao Tuấn tuy nói là kẻ tùy hứng, có chút không quan tâm mọi thứ.
Nhưng nghĩ tới Lãnh gia ở bên kia, lại có chút bất an.
“Cái này…”
“Anh biết em còn lo lắng, nhưng nếu không có em thì anh sợ là…”
Tới đây Lãnh Cao Tuấn khó nói, cũng không muốn làm cho Mộ Cẩn Y khó xử.
Dù cô quyết định thế nào anh cũng tôn trọng quyết định của cô.
Anh tin tưởng Mộ Cẩn Y có đủ năng lực để đối phó đám người đáng ghét kia.
“Em đi cùng anh.”
Mộ Cẩn Y cũng cảm nhận được sự lo lắng từ Lãnh Cao Tuấn.
Vốn dĩ cô không muốn đi, dù ở đây có một số kẻ khá đáng ghét nhưng cô cảm thấy đã quen rồi.
Huống hồ với thực lực hiện tại, cô cũng có thể đối phó được với bọn họ. Nhưng với người Lãnh gia bên kia thì khác.
Hào môn nước sâu vạn dặm, chỉ cần nghe qua chuyện Lãnh Cao Tuấn kể, cô cũng cảm nhận được nấc cửa này bước vào có bao nhiêu khó.
Đừng nói là khó mà còn là nguy hiểm.
Nếu không thì sao bác cả của Lãnh Cao Tuấn cùng con trai lớn lại gặp nguy như thế?
Làm gì có chuyện trùng hợp.
Mộ Cẩn Y chỉ là hạng tiểu tốt, vậy mà cũng bị hại tới mức chết đi còn gì.
Cho nên hào môn thế gia như thế kia thì càng có nhiều góc khuất mà cô cũng không lường được.
“Anh hứa sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Lãnh Cao Tuấn từ từ ôm lấy cô, cảm giác vô cùng chân thật ấm áp.
…
Rất nhanh, nhiều ngày sau cả nhà Lãnh Cao Tuấn đã tới Đế Đô, chỉ là Mộ Cẩn Y có chút chưa quen hơi mệt mỏi.
Đế Đô nằm phía bắc, khí hậu có chút lạnh hơn ở An Thành, cho nên phụ nữ Đế Đô ăn mặc khá tinh tế.
“Nhìn em có…”
Mộ Cẩn Y nhìn đồ trên người có chút thất vọng, tính ra cô cũng khá xinh đẹp, vóc dáng tới gương mặt có thể không cần chê.
Nhưng so với phụ nữ ở đây, cách ăn mặc của Mộ Cẩn Y có chút không hợp mắt.
“Đừng lo, đừng lo. Mẹ đã chuẩn bị rồi. Chờ về lại Lãnh gia, chúng ta sẽ đi mua sắm một chút, nhìn xem đồ của mẹ cũng chẳng phải như con sao.”
Diêu Bội Sam nhanh chóng nói.
Bà biết con dâu có chút khó xử, dù sao lúc trước lấy Lãnh Bác Văn cũng từng bị đám người Lãnh gia mắt cao hơn đầu đó nói ra nói vào.
.
Truyện đề cử: Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
Nhưng nhiều năm rồi, Lãnh Bác Văn cũng là yêu thương bà một lòng, bà cũng không phải kẻ ngồi không chờ người ta tới vả.
“Mẹ nói đúng, dù sao anh cũng quen nhìn em như này rồi.”
Lãnh Cao Tuấn cảm thấy không có gì bất thường.
Mà Lãnh Bác Văn vẻ mặt có chút suy tư ngồi trên sô pha.
Căn nhà họ đang ở là một căn nhà của Lãnh gia, chỉ là căn nhà nhỏ này cũng chỉ xem như là nhà rộng rãi, không phải khu biệt thự như ở An Thành.
An bài này chắc chắn là ông nội Lãnh làm ra.
“Ngày mai qua Lãnh gia, Mộ Cẩn Y nếu con nghe lời khó nghe cứ mặc kệ, mọi chuyện có ba, còn có Lãnh tiểu tử.”
“Cũng không cần tin lời đám phụ nữ đó.”
Lãnh Bác Văn một đời thong dong, cũng không cần tranh giành, về An Thành cũng xem như thiên phú kinh doanh, mở ra một thế giới riêng.
Gia đình bao năm an nhàn, nếu không vì còn tình nghĩa với cha mình thì có lẽ ông cũng không muốn về.
Lãnh gia ao sâu nước đục, một đám người không phải trong nhà mà còn họ hàng xung quanh.
Bao nhiêu phức tạp?
Nếu được chọn ông thực sự muốn cứ an nhàn ở thành phố nhỏ, nhưng nói thì ai tin chứ?
Lãnh Cao Tuấn cảm nhận được ba mình có gì đó khó nói, cũng chờ Mộ Cẩn Y cùng Diệu Bội Sam về phòng mới hỏi.
“Ba, có chuyện gì sao?”
Dự cảm không lành càng lớn hơn.
“Con trai bác cả, anh họ con có hôn ước với Trương tiểu thư của Trương gia. Nhưng hiện tại hôn ước phải thực hiện, mà anh họ con…”
Nói đến đây Lãnh Bác Văn thở dài hơn.
“Ba… đừng nói là ông nói đặt lên người con cái hôn ước vớ vẩn đó chứ?”
Lãnh Cao Tuấn giật mình.
“Ba còn không đồng ý, con kết hôn rồi. Nếu biết thế này, con sẽ tổ chức đám cưới linh đình, phải công bố rộng rãi, phải rải hết các mạng xã hội, làm gì có chuyện thời buổi nào còn ép hôn.”
Anh bực bội, ông nội Lãnh vẫn như vậy lúc nào cũng xem Lãnh gia là trên hết, xem cái tôi của ông ta là trên hết.
Cái gì mà để gia đình anh tự phát triển, cũng chỉ vì sợ ba anh tranh giành.
Bao nhiêu thiên vị cũng từ đó mà ra.
Giờ không có người gánh được đám rác kia thì gọi gia đình anh về.
“Được rồi, cũng may là hai đứa con kết hôn rồi. Cũng không sao.”
“Cái gì mà không sao? Nếu ông nội mà ép buộc con quá đáng thì con không khách khí.”
Lãnh Cao Tuấn vô cùng bực bội.
“Lãnh tiểu tử, đó dù sao cũng là ông nội con. Hào môn thế gia càng lớn, phức tạp càng nhiều. Chúng ta cứ xem tình huống, ba cũng không để con cùng con dâu chịu thiệt.”
Lãnh Bác Văn vô cùng chắc chắn, tuy hơi lo âu nhưng vẫn cam đoan sẽ bảo vệ gia đình mình.
Một người đàn ông không thể bảo vệ gia đình thì còn làm gì chứ?