Chương 46:
Anh như vậy có xứng với mẹ tôi không? Xứng đáng với tình cảm của bà dành cho anh không, xứng để tôi gọi anh một tiếng anh Tô Hi không?”
Tô Hi lập tức sững sờ tại chỗ.
Lê Hương nhìn chằm chằm anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Hi bước tới, vươn tay giữ lấy vai Lê Hương: “Nói cho cùng em vẫn không muốn ngủ với anh phải không, anh không hiểu tại sao, tại sao những người đàn ông khác thì có thể, mà anh thì lại không thể?”
Nhìn thấy thần sắc hoang tưởng của anh ta, Lê Hương cũng không phản bác, cô chỉ ung dung thản nhiên hỏi: “Anh biết tôi ở cùng với người đàn ông khác từ khi nào?”
Tô Hi không muốn nhắc tới chủ đề này, dùng sức bóp mạnh vai Lê Hương đến mức gân xanh nỗi đầy hai tay: “Ha, em cho rằng không có ai biết em đang làm gì sao? Mùa đông năm đó anh đã về quê tìm em. Em đi cả đêm không về. Anh tìm em cả một đêm đến phát điên cả người, cuối cùng Lê Điệp nói cho anh biết em triền miên cả đêm với một tên đàn ông hoang dã ở trong sơn động, lúc anh vội vàng chạy tới vẫn còn thấy hai người đang ngủ cùng nhau.”
Lê Hương cuối cùng cũng biết nguyên nhân, tại sao anh ta cứ nhất định cho rằng cô là loại phụ nữ lăng loàn trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu một người đàn ông trong băng tuyết ngập trời.
Người đàn ông đó hôn mê, đường thì bị tuyết dày cản trở, cô không về nhà được nên đã đưa người đàn ông hôn mê vào hang động qua đêm.
Hóa ra là như vậy, Lê Điệp nói cô đã ở bên người đàn ông đó triền miên cả đêm mà anh ta cũng tin điều đó.
“Ha, ha ha ha…” Lê Hương đột nhiên bật cười, cô cười đến mức sắp cười ra nước mắt.
“Em cười cái gì vậy?” Tô Hi hỏi.
Lê Hương dùng sức đầy anh ta ra, sau đó cầm túi trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn nói câu đó.
Anh dẫn thím Lâm ra cho tôi thì tôi mới có thể cùng anh giao dịch. Anh nghĩ kỹ đi.”
Lê Hương rời đi.
Trở lại U Lan Uyễn, Diệp Linh: Lúc đó cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, tại sao những người này lại bỉ ổi như vậy, nhưng Quán Quán, cậu có nhớ người đàn ông mà cậu đã cứu không?
Người đàn ông mà cô đã cứu năm đó là ai?
Lê Hương nhớ lại rằng năm đó cô mười hai tuổi, cô cứu một người đàn ông bị bắt tỉnh trong trời tuyết lớn, cô dám khẳng định rằng nếu mình đi muộn hơn một chút, người đàn ông đó sẽ chết trong tuyết.
Lúc đó, đường bị tuyết phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả người run lên vì nhiệt độ không khí rất lạnh, cô vất vả đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt cành cây để giữ ám, nhưng trời vẫn rất lạnh, chân tay người đàn ông đã sắp đông cứng rồi.
Lê Hương đành cởi quần áo, ôm chặt lấy người đàn ông đó, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.
Chỉ như vậy, người đàn ông đã sống sót.
Bây giờ Lê Hương nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi, cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác lại biến thành một bức tranh vô cùng ướt át. Dưới sự xúi giục của Lê Điệp, Tô Hi luôn nghĩ mình là một cô gái bẩn thỉu.
Diệp Linh mắng rất đúng, những người này thực sự rất bỉ ồi.
Về người đàn ông đó… Lê Hương trả lời: Đã tám năm trôi qua kể từ lúc đó, tớ không thể nhớ rõ người đàn ông đó. Ngay cả khi anh ta đứng trước mặt, tớ cũng có thể sẽ không nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã từng tặng tó một miếng mặt dây chuyền ngọc bích sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta nói rằng anh ta sẽ quay lại tìm tớ.
Diệp Linh: Mặt dây chuyền ngọc bích đâu?
Lê Hương: Mắt rồi, không tìm thấy nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!