- Sếp, anh có nói quá lên không vậy? Ngoài nhược điểm hơi ít nói ra, anh cũng rất hoàn hảo mà...
Mạc Tuần lắc đầu, chống tay lên trán.
- Tôi ngu ngốc hơn Dực Minh nhiều. Tôi mù quáng, không biết nghĩ cho tâm trạng của người khác, cụ thể ở đây là bạn gái. Tôi độc đoán, gia trưởng, ghen tuông kinh khủng.
Huỳnh Tôn cười gượng.
- Ha ha... Nếu anh biết nhược điểm của mình rõ ràng như vậy thì cố mà khắc phục đi ạ.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đâu có dễ mà khắc phục được như vậy. Mạc Tuân thở dài.
- Nói thì dễ. Tôi thậm chí còn liệt kê cả một danh sách dài những điều không được làm, phải làm, hạn chế sai lầm thế nhưng mọi thứ chỉ tiến triển chút thôi, không hề thay đổi. Lê Hương...
- Đề phòng anh. - Huỳnh Tôn nói thay từ mà Mạc Tuân chưa nghĩ ra.
Hắn gật gù. - Phải, đề phòng. Cô ấy lo sợ chuyện gì đó...
Huỳnh Tôn thấy Mạc Tuân trầm ngâm, u sầu thì nhún vai.
- Sợ vì chuyện bạch nguyệt quang đó ạ. Không hiểu vì sao Lê Hương rất ky chủ đề này, không bao giờ nói cho tôi biết. Thậm chí tôi đã nói rằng anh không hề có bạn thân, không gặp gỡ ai khác ngoài Lê Hương nhưng cô ấy vẫn không tháo bỏ sự đề phòng. Có phải trong quá khứ anh đã phạm sai lầm gì không?
Mạc Tuần lắc đầu.
- Người nào đó phạm sai lầm, không phải tôi. Lê Hương dường như bị ám ảnh bởi chuyện bạn thân và bạch nguyệt quang kia. Dù tôi có giải thích hay khẳng định thế nào cô ấy cũng không tin, vẫn cự tuyệt và xa lánh tôi, vạch ranh giới với tôi.
Huỳnh Tôn rót rượu cho Mạc Tuân.
- Tôi chẳng có kinh nghiệm yêu đương, tán tỉnh gì cả, không thể khuyên anh được, nhất là với những người không cùng tầng lớp. Lê Hương dù hiện tại gia cảnh sa sút nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, phong thái và suy nghĩ hoàn toàn khác so với người bình dân. Cô ấy không ham tiền, chỉ cần vừa đủ, không đụ vào những nơi giàu sang phú quý vì biết quá rõ rồi. Nói không chừng Dực Minh kia cũng chẳng lợi thế hơn anh đâu.
Chuyện đó chưa biết được. Mạc Tuân trầm ngâm một hồi, tiếp tục hỏi chuyện nhà Huỳnh Tôn. Cả hai vừa ăn vừa uống, rượu cạn dần.
Huỳnh Tôn gục trước, lảo đảo chịu thua, vào
giường nằm lăn ra ngủ luôn không vẫy tai. Mạc Tuân vẫn ngồi uống một mình thêm lát nữa rồi loạng choạng đứng lên, vào nhà tắm tắm nước nóng cho thoải mái. Hắn đứng dưới vòi hoa sen, trầm ngâm như một bức tượng, nếu không biết hắn đã uống rất nhiều thì chẳng ai nhận ra hắn đang say.
Tắm xong Mạc Tuấn còn sấy tóc, lấy quần áo nhà của Huỳnh Tôn mặc vào rồi đi tới phòng ngủ bên kia, lăn ra giường. Hắn mở điện thoại gọi cho Lê Hương.
- [Alo, em nghe a]- Lê Hương nói trong tiếng thở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!