Câu nói này khiến Lê Hương ngừng cười vài giây, sau đó gật gù.
- Được ạ. Như vậy đỡ áp lực hơn nhưng thay vì gọi Dực tổng, chuyển sang Dực thiếu gia được không ạ?
- Ha ha... Cô thật hài hước. - Cảm ơn anh đã quá khen.
- Lê Hương, cô cao bao nhiêu vậy? – Dực Minh đột nhiên đổi chủ đề.
- Một mét bảy ạ.
- Ồ, ấn tượng thật. Tôi thấy cô không thường đi giày cao gót nhưng cũng rất cao rồi...
Lê Hương đã từng được coi là cái bình hoa di động của Mạc Tuân, đương nhiên phải có chút nhan sắc chứ. .
- Cũng nhỉnh hơn bạn gái anh một chút thôi. - Lê Hương vô tình thốt ra câu đó và khiến Dực Minh bị mất hứng.
- Cô biết Dương Huế là bạn gái tôi à?
- Tôi có nghe nói ạ. Hai người không công khai sao?
Lê Hương nhướn mày nhìn sang. Dực Minh khẽ lắc đầu.
- Chỉ vài người thân quen biết thôi, nhân viên trong công ty thì không. Cô có quen Thẩm Lăng trước khi vào công ty không?
- Không ạ. Sau khi vào rồi tôi mới biết sếp Thẩm là bạn của bạn thân tôi – Đồng Quyên.
Dực Minh chớp chớp mắt nhớ lại. - À... Đồng Quyên, trái đất tròn thật đấy.
Họ nói chuyện vu vơ cho đến khi về đến nhà Lê Hương. Cô cúi đầu cảm ơn Dực Minh, xuống xe, đóng cửa lại. Dực Minh vẫy chào rồi từ lái đi.
Một chiếc xe Hollest đi theo xe của Dực Minh từ khi gã chở Lê Hương, tắt đèn đậu lại bên đường cách đó không xa, nhìn Lê Hương mở cửa ra khỏi xe, vào nhà. Khi Dực Minh lái đi, Mạc Tuân
LE
nghiến răng kèn kẹt, ngồi nhìn chằm chằm vào đuôi xe cho đến khi nó khuất bóng mới đấm mạnh vào tay lái, mắt tóe lửa. Hắn rút thuốc lá ra hút, hạ kính hông xuống, rít liên tục mấy hơi cho bình tĩnh lại nhưng không ăn thua. Hắn ra khỏi xe, sập cửa lại, đi qua đi lại, mặt đằng đằng sát khí, cơ bắp trên người gồng cứng, thở gấp như vừa chạy đường dài.
Hút hết điếu thuốc, Mạc Tuân rút điện thoại ra gọi cho Huỳnh Tôn.
- [Tôi nghe ạ.]
- Hôm nọ cậu nói rằng gia đình cậu phức tạp, phức tạp như thế nào? Tôi muốn biết. - Giọng Mạc Tuân khàn đặc, hít thở không thông.
- [Dạ? Sếp, anh sao thế ạ? Anh đang ở đâu?]
- Tôi đang ở trên đường. Nhà cậu có rượu không?
- [Có ạ. Nhưng không có mồi nhắm] Mạc Tuân mở cửa vào xe. - Đọc địa chỉ đi, tôi mua đồ nhắm đến.
Mạc Tuân ấn chuông cửa chung cư của Huỳnh Tôn, tay xách một bọc đồ ăn và mấy chai rượu vì sợ rượu nhà Huỳnh Tôn không hợp khẩu vị. Huỳnh Tôn mở cửa ngay giống như đang chờ trong huyền quan, nhìn từ đầu đến chân Mạc Tuân rồi hỏi.
- Sếp, mời vào.Anh chưa về nhà ạ? - Chưa. Tôi nhớ là cậu chưa có bạn gái... - Vâng. Huỳnh Tôn đóng cửa, đi phía sau. Mạc Tuân nhìn căn chung cư sang trọng, gọn gàng, gật gù.
- Nhà đẹp lắm. Tôi không nghĩ cậu lại sống ở nơi đắt đỏ này đâu.
- Nhà này là ông ngoại cho tôi ạ.Với lương của tôi làm sao mua nối.
Huỳnh Tôn đón đồ ăn trong tay Mạc Tuân, đi vào gian bếp. Mạc Tuân cởi vest ra để xuống sofa, nhìn một lượt căn hộ, nhếch mép cười.
- Tôi nghĩ cậu là một kẻ đào hoa chứ. - Vâng ạ. Nhưng nếu không phải bạn gái tôi sẽ không đưa về nhà.
Mạc Tuân im lặng một lát rồi mới hỏi: - Tức là tình một đêm cậu sẽ dẫn đi khách sạn
- Vâng ạ. Sếp mua nhiều vậy, toàn món ngon. Đừng nói anh chưa ăn tối nhé.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!