- Đối với người chỉ ăn để sống như anh không hiểu được đâu. Em sống là để ăn đó. Ẩm thực đường phố rất đa dạng, tự ép mình vào mấy nhà hàng quen thuộc, diễn đi diễn lại từng ấy món sẽ không được trải nghiệm những điều tốt đẹp.
Mạc Tuần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lấp lánh.
- Thì ra em dễ dàng thỏa mãn như vậy. Không cần nhà cao cửa rộng, không cần sơn hào hải vị...
Đúng vậy. Chỉ cần được làm cái mình thích, được ở bên cạnh người mình yêu là cô đã thấy mãn nguyện rồi, nhưng kiếp trước những điều đó Mạc Tuân không thể cho cô. Lê Hương gật đầu.
- Anh ăn đi. Nếu anh cảm thấy không hợp
khẩu vị, lần sau em sẽ tự đi một mình.
- Không đầu, anh đưa em đi. Chỉ cần em vui, muốn đi đâu, ăn gì cũng được.
Lê Hương cảm động, nhìn chằm chằm vào hắn. Mạc Tuần vờ như không để ý, cúi xuống ăn, gật gù.
-Vị cũng không tệ.
Lê Hương làm nốt hai ngày ở shop váy dạ hội thì được nghỉ hai ngày. Quản lý Cao Thùy thông báo với cô rằng cô đã được nhận làm người mẫu chính thức, sẽ tiếp tục do chị quản lý. Lê Hương vui mừng vô cùng dù đã được Thẩm Lăng nói cho biết trước, lập tức khoe với Huỳnh Tôn, rủ y đi ăn lẩu.
Lâu rồi hai người không đi cùng nhau, Huỳnh Tôn chở Lê Hương bằng mô tô đi tới quán lẩu cay mà một người quen của y mở ăn thử xem thế nào. Lê Hương vui vẻ ngồi sau xe, buôn chuyện với Huỳnh Tôn về việc mình đi làm người mẫu thú vị như thế nào. Đến khi đi qua tòa cao ốc mà Mạc Tuân đặt trụ sở công ty, Lê Hương thoáng nhìn thấy Mạc Tuân đang mở cửa xe ô tô cho người nào đó. Cô vội VỖ vào lưng Huỳnh Tôn.
- Dừng chút đi.
Huỳnh Tôn giảm ga, dừng lại bên đường. Bởi vì từ vỉa hè đến sân trước của cao ốc rất xa, còn
có mấy bồn hoa lớn che chắn nên Lê Hương nhìn thấy Mạc Tuân nhưng hắn thì khó mà thấy được cô. Lê Hương nheo mắt nhìn, Huỳnh Tôn cũng nhìn theo, thì thầm.
- À, Mạc Tuân kìa. Kia là mẹ ruột của hắn. Hôm nay Mạc Tuân đón bà ấy từ sân bay về, cho tôi nghỉ sớm để mai chở hắn ra sân bay. Mạc Tuân sẽ bay chuyến ba giờ sáng đi Cộng hòa Nhân dân Khổng Hà.
Lê Hương gật gù nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng, bước từ trong xe ra. Đúng là mẹ của Mạc Tuân, kiếp trước cô đã xem rất nhiều ảnh của bà, mặc dù chỉ là xem lén bởi vì Mạc Tuân mỗi lần nhớ đến cha mẹ đều rất buồn. Hiện tại hắn đi cùng mẹ ruột của mình, cười đến dương quang chói lọi, nụ cười khác hẳn khi đi cùng cô. Lê Hương định bảo Huỳnh Tôn đi tiếp nhưng đúng lúc đó, một cô gái đi từ trong tòa nhà ra, vừa đi vừa xem điện thoại, đâm sầm vào người Mạc Tuân, ngã ngửa về phía sau. Lê Hương nhíu mày khó chịu.
Dương Huế ngã nhào ra đất, á lên một tiếng.
Bà Thái Cầm, mẹ của Mạc Tuân bịt miệng kêu lên, chỉ vào Dương Huế.
- Ôi... Dương Huế, cháu... lâu rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!